Lan Nguyệt cảnh giác nhìn qua, phát hiện có một lão nhân hiền lành, lão nhân vẫn luôn ho khan ở đó, mặt đỏ bừng.
[Đây chẳng lẽ là đồng bọn của Lâm trưởng lão? Vậy ta chẳng phải xong đời rồi sao? Xong đời rồi xong đời rồi, tay chân nhỏ bé này của ta đánh không lại!]
"Khụ khụ khụ!!!"
Trong sơn động, tiếng ho càng thêm mạnh mẽ.
"Tiểu hữu, ngươi chính là người mà Lâm trưởng lão đưa đến nhận linh kiếm đúng không? Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi lấy."
Vị trưởng lão này cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ông ta sợ chưa đến ngày mai, tin tức ông ta và Lâm trưởng lão cùng nhau xuống tay với đệ tử tông môn để gϊếŧ người diệt khẩu sẽ truyền khắp cả Nam Linh Tông.
Tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ, sao lại nghĩ nhiều như vậy chứ?
Không nói đến việc tiểu nha đầu mang theo tiên khí, ngay cả Tông chủ cũng không thể dò xét được, bọn họ già thế này rồi cũng không cho phép người khác ỷ lớn hϊếp nhỏ như vậy!
Nếu hai người bọn họ liên thủ bắt nạt một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, tin đồn này truyền ra ngoài thì hai cái mặt già này của bọn họ còn cần nữa không?
"Cảm ơn trưởng lão." Lan Nguyệt vừa nghe người này thật sự có linh kiếm, lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình đã nghĩ nhiều rồi.
Mà vị trưởng lão bên cạnh chỉ nhìn nàng thêm vài lần, thầm nghĩ tiểu cô nương này bề ngoài nhìn ngoan ngoãn, sao nội tâm lại phong phú thế?
Chẳng lẽ những tiểu cô nương ngoan ngoãn bên ngoài, nội tâm đều không đáng tin như vậy sao?
May mà tiên khí để ông ta thấy được người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Tiểu nha đầu dù có ngoan ngoãn đến đâu, nội tâm cũng có thể nổi loạn!
Trưởng lão thở dài ở phía trước, Lan Nguyệt ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Nhưng bọn họ còn chưa đến nơi đã nghe thấy một tiếng quát lớn từ phía xa truyền đến!
"Buông tiểu sư muội ta ra!"
Nhất thời, hai người đang đi đường đều mờ mịt nhìn về phía bên phải.
Chỉ thấy một nam tử mặc bạch y, dáng người thẳng tắp tựa như vầng trăng sáng ngời đang chạy nhanh đến, hai chân như thoắt ẩn thoắt hiện.
"Mau buông tiểu sư muội ta ra, nếu không ta sẽ ra tay!" Lê Bạch rút trường kiếm trong tay ra, cảnh giác nhìn Bạch Mi trưởng lão đối diện.
Tàng Kiếm Các này rất đặc thù, nó là cấm linh chi địa, hiện tại những người ở đây, bao gồm Bạch Mi trưởng lão và Lê Bạch đều không thể sử dụng bất kỳ linh lực nào.
Cho nên Lê Bạch chạy đến đây, thật sự là chạy điên cuồng bằng hai chân, vì vậy sau khi đến đây vẫn còn thở hổn hển.
"Ta đã biết hết rồi, ngươi chắc chắn không có ý tốt! Ngươi nhất định là muốn…"
Lê Bạch vốn định nói ra từ "gϊếŧ người diệt khẩu", nhưng đột nhiên có một cỗ lực lượng thần bí giáng xuống, mạnh mẽ xóa đi mấy chữ cuối cùng của hắn.
Lê Bạch lúc này mới cảm thấy sợ hãi, vội vàng che miệng lại.
"Dù sao ngươi cũng buông tiểu sư muội ta ra, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!" Lê Bạch hung dữ nói.
Phía sau hắn, Vân Hy mặc y phục màu xanh nhạt cũng đuổi theo, cảnh giác nhìn chằm chằm vị trưởng lão đối diện.
Tuy đến Nam Linh Tông chưa lâu, nhưng Vân Hy cũng biết được ai đã dẫn dắt phụ thân và các vị trưởng lão khác cứu mình.
Nếu không phải nghe được tiếng lòng của tiểu cô nương tên Lan Nguyệt này, e rằng hiện tại nàng ấy cho dù thoát được cũng sẽ bị trọng thương.
Bây giờ tiểu cô nương này gặp nguy hiểm, nàng ấy nhất định phải báo đáp!