Trị Liệu Sư Duy Nhất Của Tinh Tế

Chương 13

Bầu trời xám xịt không biết từ lúc nào đã bắt đầu mưa, những hạt mưa nhỏ ẩm ướt và ấm áp, rơi xuống mặt cậu.

Cố Ngọc mở mắt, chạm lên mặt mình, chỉ cảm thấy ướt đẫm.

Chiếc đệm mềm mại, ga trải giường sạch sẽ, chăn đắp ấm áp và tỏa ra mùi hương dễ chịu.

Cố Ngọc ngẩn ra một lúc, mới dần nhận ra mình đã không còn ở tận thế, cậu đã có một cuộc sống mới, dù cho cuộc sống này không phải điều cậu hằng mong.

Bên ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm sâu thẳm, hơn nửa vầng trăng bị ẩn mình sau tầng tầng mây đen, chỉ một chút ánh trăng xám nhạt rọi vào cửa sổ, mang lại chút ánh sáng yếu ớt.

Cậu ngồi dậy, nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào ánh sáng yếu ớt đó.

Phải học cách đón nhận yêu thương, cách trao đi yêu thương.

Cố Ngọc lẩm nhẩm những lời Cố phu nhân từng nói với mình.

Đây là mệnh lệnh mà cậu vừa nhận, chỉ cần thực hiện là được, không hiểu nội dung của mệnh lệnh cũng không sao.

Cố phu nhân đã từng nói, dù cảm thấy khó khăn cũng không sao, vì đây vốn là một việc vừa nhẹ nhàng vừa đầy thử thách. Trong quá trình này, hãy cố gắng học hỏi và tận hưởng là được, học được hay không cũng đều không quan trọng.

Cố Ngọc nghĩ vậy, rồi nằm xuống, cả người chìm vào chiếc giường êm ái. Cơn buồn ngủ và mệt mỏi kéo đến, nhưng cho đến khi màn đêm rút đi như thủy triều và ánh sáng ban ngày xuất hiện, cậu vẫn chưa ngủ lại được.



Sáng hôm sau, khi Cố Ngọc chuẩn bị xong và xuống lầu, trời vẫn còn rất sớm, chỉ có một tia sáng đầu tiên vừa ló rạng trên bầu trời.

“Sao con dậy sớm thế? Có phải tối qua ngủ không được ngon không?”

Cố phu nhân ngồi xuống trước mặt Cố Ngọc, vuốt nhẹ đầu cậu đầy lo lắng.

Da của Cố Ngọc rất trắng, điều này khiến quầng xanh nhạt dưới mắt cậu trở nên nổi bật hơn.

Trước khi xuống lầu, cậu đã thử dùng dị năng để xóa bỏ quầng xanh này, nhưng có vẻ như dị năng cũng yếu đi theo tuổi tác của cơ thể, nên không thể xóa bỏ hoàn toàn.

Về phần mệt mỏi tinh thần, thì càng không có cách nào.

Cố Ngọc lắc đầu, “Mẹ đừng lo lắng.”

Cố phu nhân nắm tay Cố Ngọc, dẫn cậu đến ngồi trước bàn ăn, rót cho cậu một ly sữa nóng, “Nếu tối nay con vẫn tiếp tục mất ngủ thì gọi bác sĩ đến xem nhé.”

“Bây giờ là lúc con đang phát triển, thiếu ngủ sẽ không cao được đâu.”

Cố phu nhân có ba người con, bà rất thành thạo trong việc chăm sóc những đứa trẻ ở độ tuổi này, đặc biệt là vì Cố Ngọc rất ngoan ngoãn.

Trong lúc bà nói chuyện, Cố Niên cũng từ trên lầu đi xuống.

Cậu ta mang vẻ mặt trầm buồn, đôi mắt thâm quầng nhẹ giống như Cố Ngọc, rõ ràng cũng không ngủ ngon.

Cố phu nhân tiến đến, rót cho cậu ta một ly sữa nóng khác, lo lắng nói, “Sao mà ai cũng bắt đầu mất ngủ thế này.”

“Chỉ là không quen với giường ở nhà thôi.”

Cố Niên ngồi xuống ghế, ngửa đầu, nhắm mắt lại xoa huyệt thái dương, nói một lý do bâng quơ, cậu ta chưa bao giờ nhắc đến việc bạo động huyết mạch với Cố phu nhân.

Tác dụng phụ của loại thuốc mà cậu ta dùng hôm qua là gây mất ngủ, kèm theo đó là đau đầu, cái giá phải trả để áp chế và trì hoãn sự bạo động huyết mạch này thực sự chẳng đáng là bao.

Theo dữ liệu mà bác sĩ trường đã thu thập bằng máy móc, Cố Niên dự kiến trong ba ngày tới sẽ không bạo động, tỷ lệ mất kiểm soát cũng không lớn, chỉ là có vẻ đã xảy ra một chút sai lệch.

Nhưng cũng không ảnh hưởng lớn gì.

Nhân lúc Cố phu nhân trở về bếp, Cố Niên lấy thêm vài viên thuốc, bỏ vào ly sữa và uống cạn.

Chỉ cần trong ba ngày này kiểm soát được là đủ, còn lại để trở lại học viện quân sự rồi tính.

Cơn đau đầu này khiến cậu ta không khỏi bực bội, Cố Niên đặt ly xuống bàn với một tiếng động không to không nhỏ.

Sau đó, cậu ta tựa người vào lưng ghế một cách gấp gáp, nhắm mắt lại, bóp sống mũi.