Trị Liệu Sư Duy Nhất Của Tinh Tế

Chương 2

Mọi thứ đều xa lạ: nơi xa lạ, con người xa lạ, ngôn ngữ xa lạ.

Cố Ngọc nghĩ, nhưng ít ra cậu có thể hiểu họ.

Cậu cũng chẳng bận tâm việc ở lại trại mồ côi hay được nhận nuôi, chỉ cần có chỗ để ngủ là được.

Cố Ngọc cụp mắt, đã lâu rồi cậu không được ngủ ngon.

Thực ra, cậu vẫn còn chút mơ hồ, không rõ đây là ảo mộng sau khi chết hay là điều gì khác.

Cố Ngọc không hứng thú với việc sống lại thêm lần nào nữa.

Kiếp trước của cậu tuy ngắn ngủi, nhưng không còn gì nuối tiếc. Trước khi qua đời, cậu đã hoàn thành tốt trách nhiệm của một bác sĩ, không bỏ rơi bất kỳ bệnh nhân nào.

Với Cố Ngọc, cái chết mới là sự giải thoát, bởi sống chỉ mang đến cho cậu sự mệt mỏi vô tận.

Cố Hướng Vãn luôn nhìn về phía Cố Ngọc đang đứng trong góc phòng, bỗng ông cất tiếng, "Con có biết ta tên gì không?"

Viện trưởng căng thẳng, nhanh chóng nhắc nhở Cố Ngọc, "Nói gì đi con."

Cố Ngọc không nói gì, chỉ chớp mắt rồi chậm rãi suy nghĩ xem nên nói điều gì.

Trong khi cậu còn đang suy nghĩ, Cố Hướng Vãn đã bước về phía cậu.

Người đàn ông với khí chất lạnh lùng, mặc bộ quân phục màu đen hơi ngả xanh, khuy bạc sáng lấp lánh, trên ngực là huy hiệu gia tộc tựa như áng mây trôi.

Cố Hướng Vãn không cởϊ áσ khoác ngoài, thắt lưng buộc súng lấp ló sau từng bước chân. Đôi giày quân đội nặng nề giẫm lên sàn tạo ra âm thanh rõ ràng.

Ông cúi xuống, nhìn cậu, giống như đang quan sát một con mèo hoang đang run rẩy ở góc phố.

Sau một lúc lâu, ông đưa tay xoa đầu Cố Ngọc, giọng nói lạnh lùng lần đầu lộ ra chút ấm áp.

"Không sao, không muốn nói thì không cần nói."

Cố Hướng Vãn ngồi xuống ngang tầm mắt với Cố Ngọc rồi nhét vào tay cậu một con gấu bông.



Trước khi bước vào nhà, Cố Hướng Vãn dừng lại chỉnh sửa cổ áo, còn vuốt tóc Cố Ngọc và cúi xuống nhắc, "Đừng quá căng thẳng."

Phó quan liếc nhìn ông, "Thực ra, người đang căng thẳng là ngài đấy."

Cố Hướng Vãn không hài lòng liếc lại một cái, hít sâu rồi dắt tay Cố Ngọc vào phòng nơi phu nhân đang đợi.

Ông thẳng thắn kể hết mọi chuyện về việc đưa Cố Nhiên đi, sau đó đẩy nhẹ Cố Ngọc, người đang ôm con gấu bông, tiến lên phía trước, nói nhỏ, "Từ giờ, để đứa bé này ở bên cạnh em thay cho Cố Nhiên nhé."

Phu nhân nghe mà bật cười trong giận dữ.

"Không ai có thể thay thế ai, và đứa trẻ này cũng vậy. Thằng bé là một cá thể độc lập, không phải là món đồ chơi."

"Anh đã đưa Cố Vân Cảnh và Cố Niên đi khỏi em, tại sao còn muốn lấy đi đứa con cuối cùng?"

Cố Hướng Vãn giải thích, "Cố Nhiên nhiều nhất cũng chỉ có thể bên cạnh em năm năm thôi. Em biết rồi đấy, thằng bé là cấp S, sớm muộn gì cũng phải rời xa em."

"Đợi đến khi bọn trẻ học được cách kiểm soát sức mạnh, chúng có thể xin phép về nhà thăm em. Đây chỉ là chia ly tạm thời, là sự bảo vệ cho cả hai bên."

Lời an ủi này nghe thật yếu ớt, vì ai cũng hiểu rằng với cấp S, học được cách kiềm chế cảm xúc là điều khó khăn và dài đằng đẵng.

Phải đợi đến khi những đứa trẻ cấp S này đạt được sự ổn định cảm xúc, ít nhất cũng phải khi chúng mười tuổi. Nhưng ổn định chẳng được bao lâu, chúng lại bước vào giai đoạn tuổi dậy thì đầy phiền toái.

Sau khi vượt qua thời kỳ dậy thì đầy hỗn loạn, khi trưởng thành, chúng sẽ phải ra chiến trường, nơi áp lực và cảm xúc tiêu cực tích tụ sẽ khiến chúng trở nên bạo lực hơn.

Nếu may mắn sống sót qua thời gian phục vụ, sau khi xuất ngũ, chúng sẽ phải trải qua ba năm giám sát mới đủ điều kiện đảm nhận một chức vụ không mấy quan trọng trong quân đội.

Giống như Cố Hướng Vãn vậy.

Cố Hướng Vãn đặt tay lên vai Cố Ngọc, “Thằng bé xinh đẹp như em, lại không có nanh vuốt sắc bén, sẽ không làm em bị thương.”

Cố phu nhân lạnh lùng nhìn Cố Hướng Vãn, bật cười.