Phát Sóng Trực Tiếp Tu Chân Giới: Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Ta Là Đại Lão

Chương 2

Hứa Tử Trần không biết, khi cậu rời khỏi Thanh Tâm Phong, Diểu Vân Tiên Quân liền cầm cành hoa đào cậu để lại, đắc ý hướng về chính phong của Vân Tiêu Tông.

Trong đại điện trên chính phong, chưởng môn và các trưởng lão khác vừa thấy Diểu Vân Tiên Quân đã thấy đau đầu.

Thanh Tâm Phong Thanh Tâm Phong, người thật sự cần thanh tâm đâu cần phải ở trên Thanh Tâm Phong?

Diểu Vân Tiên Quân này đến đây chẳng bao giờ có chuyện tốt.

"Sư đệ, ngươi lại làm sao?" Chưởng môn nhìn với đôi mắt cá chết.

Diểu Vân Tiên Quân: "Ôi chao, sư huynh, ngươi cũng biết đệ tử của ta chỉ mất một ngày đã học được Khô Mộc Phùng Xuân kiếm rồi sao?"

Được thôi, hôm nay lại đến để khoe khoang đệ tử.

Mấy vị trưởng lão trong đại điện nghĩ bụng chua lòm, họ vốn không muốn hùa theo ý Diểu Vân Tiên Quân, nhưng khi thấy cành hoa đào trong tay hắn, vẫn không nhịn được mà xúm lại.

"Ôi chao, cành hoa đào này ý xuân dào dạt, thật sự là do tay Tử Trần làm ra sao?"

"Chỉ một ngày đã lĩnh hội được Khô Mộc Phùng Xuân kiếm, đạo thể thiên sinh quả nhiên đáng sợ."

"Tử Trần tiểu tử này sao lại rơi vào tay ngươi, nếu ta là sư tôn của hắn... hừ, thôi không nói nữa."

Một cành hoa đào lại kết ra một chuỗi chanh, kỳ lạ thay.

Nhưng Diểu Vân Tiên Quân lại vui mừng trước cảnh tượng này, nghe những lời chua chát của các trưởng lão mà lòng rất sảng khoái.

Tiếc thay vui quá hóa buồn, chỉ thấy chưởng môn nói nói nói rồi đột nhiên cướp lấy cành hoa đào.

Người giao cho đệ tử bên cạnh: "Ý xuân ẩn chứa trong cành hoa đào này, cứ thế mà tiêu tan thực đáng tiếc. Ngươi hãy đem trồng nó tại ngộ đạo trường, có lẽ sẽ có ích cho các đệ tử."

Đợi đệ tử bưng cành hoa đào lui xuống, chưởng môn mới giả vờ hỏi Diểu Vân Tiên Quân: "Sư đệ, ngươi thấy thế nào?"

Hắn có thể thấy thế nào? Đường đường là Diểu Vân Tiên Quân, lẽ nào lại tiếc một cành hoa đào?

Diểu Vân Tiên Quân đăm đăm nhìn cành hoa đào Hứa Tử Trần tặng dần dần xa khuất, hàm răng bạc gần như bị cắn nát.

Tuy nhiên, để giữ phong độ tiên quân, hắn đành phải nuốt những chiếc răng đã bị cắn nát vào bụng: "Ta, ta thấy rất tốt!"

Cành hoa đào bị ép phải đau lòng từ bỏ cứ thế được hộ tống đến ngộ đạo trường, gây nên một trận xôn xao trong ngộ đạo trường.

Cùng lúc đó, Hứa Tử Trần trở về chỗ ở của mình, thấy độ nóng trong phòng phát sóng của mình đột nhiên tăng vọt mấy trăm điểm.

Vì không biết bộ mặt thật của sư phụ mình, Hứa Tử Trần nhìn thấy, chỉ tưởng đây là phần thưởng của khán giả nào đó, không khỏi vui mừng lấy ra cổ cầm, định đàn một khúc nhỏ để tạ ơn các vị khán giả.

Tuy rằng phần thưởng trong phòng phát sóng không thể rút ra trực tiếp, nhưng phần thưởng có thể chuyển thành độ nóng phát sóng, độ nóng lại có thể chuyển hóa thành linh khí hoặc linh tệ!

Đây đều là tiền dưỡng lão của cậu về sau!!

Hứa Tử Trần tự nhận mình là kẻ phàm nhân, sau khi biết được công dụng tuyệt diệu của độ nóng phát sóng, chưa từng nghĩ đến việc dựa vào hệ thống phát sóng để đọ sức với những tu sĩ chân chính, ngược lại tích góp hết thảy điểm độ nóng, nghĩ rằng sau này sẽ dùng những điểm độ nóng này để tìm một nơi an nhàn.

Hứa Tử Trần vừa đánh đàn vừa nghĩ, đợi tham gia xong Đông Châu đại hội sau năm mới, y sẽ lấy cớ xuống núi lịch luyện để rời xa Vân Tiêu tông, rồi mua một căn nhà để làm cá mặn!

Đông Châu đại hội chính là đại hội mười năm một lần của Đông Châu, là cơ hội tuyệt hảo để kiếm độ nóng trực tiếp.

Hứa Tử Trần suy tính, dựa vào việc trực tiếp đại hội này, hẳn là đủ để kiếm được tiền tiêu dùng cho nửa đời sau của y rồi.

Đến lúc đó y sẽ tìm một tiểu thành phong cảnh tươi đẹp thích hợp để cư trú, mua một căn nhà nhỏ một tầng ở trung tâm thành, thuê hai người giúp việc, mỗi ngày ngủ đến tự nhiên tỉnh, lúc rảnh rỗi trồng hoa, nuôi cá...

Đẹp thay, đẹp thay!

Thời gian dần trôi trong màn tuyết bay phất phơ, Hứa Tử Trần bấm đốt ngón tay đếm ngày, cuối cùng cũng đợi đến lúc cành cũ nảy mầm mới, đến ngày Đông Châu đại tỷ sắp bắt đầu.

Là chủ nhà của Đông Châu đại tỷ lần này, Vân Tiêu tông trên dưới dần trở nên bận rộn, các tu sĩ Đông Châu cũng bắt đầu lục tục đến Vân Tiêu tông.

Những tu sĩ này đến Vân Tiêu tông rồi mới phát hiện, lần Đông Châu đại tỷ này, người phụ trách tiếp đãi các phương tu sĩ lại là Diểu Vân Tiên Quân!

Kẻ không hiểu Diểu Vân Tiên Quân chỉ cảm thấy được sủng ái mà kinh hãi, còn kẻ hiểu rõ y thì trực giác thấy chẳng lành.

Diểu Vân Tiên Quân nếu không phải có mưu đồ khác, tuyệt đối sẽ không quản việc vặt vãnh này...

Có âm mưu!

Nhưng mọi người nghĩ tới nghĩ lui, đều không đoán ra mục đích của Diểu Vân Tiên Quân. Cuối cùng chỉ có thể đề cao cảnh giác gấp mười hai phần, thận trọng dâng thϊếp lên Vân Tiêu tông.

Bọn họ không biết, bọn họ vào Vân Tiêu tông này, chính là dê vào miệng cọp, khó mà dễ dàng rời đi!

Từ khi chưởng môn Vân Tiêu tông đoạt đi cành đào hoa kia, các trưởng lão Vân Tiêu tông dường như bị người ta đả thông nhâm đốc nhị mạch.

Từ đó chỉ cần Diểu Vân Tiên Quân đến khoe khoang đệ tử với họ, họ liền xén lông Diểu Vân Chân Quân, khiến Diểu Vân Tiên Quân sợ hãi không dám dễ dàng khoe khoang Hứa Tử Trần với họ nữa.

Điều này khiến Diểu Vân Tiên Quân bị dồn nén đến phát điên!

Y vất vả lắm mới thu được một tuyệt thế thiên tài làm đồ đệ, lại không cho y khoe khoang!

Điều này hợp lý không? Điều này thích đáng không?!

Không thể khoe khoang trong nội bộ, lại không tiện bộc lộ bản tính trước mặt đệ tử, Diểu Vân Tiên Quân bèn nhắm vào những lão bằng hữu dẫn đệ tử đến tham gia Đông Châu đại hội...

"Đại Dịch tông Thái Xương Chân Nhân dẫn Đại Dịch tông tứ đại đệ tử đến —"

Theo tiếng đệ tử trong môn đón Đại Dịch tông vào Vân Tiêu tông, Diểu Vân Tiên Quân không biết từ đâu chui ra.

Y và Thái Xương Chân Nhân vốn là cố nhân, nhưng đã trăm năm chưa gặp, lúc này tái ngộ sau nhiều năm phân ngoài vui mừng.

Thái Xương Chân Nhân: "Ôi chao, đa niên bất kiến, Diểu Vân ngươi vẫn là tư thái kiều mỵ,"

Diểu Vân Tiên Quân: "Cái gì? Ngươi làm sao biết ta thu được một đồ đệ tốt?"