Những Năm Tháng Ở Đạo Quán Ta Làm Cá Mặn

Chương 3

Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua... thấy 100 đồng sắp tiêu hết mà nhân viên mới mình mong đợi vẫn chưa đến, cuối cùng Vân Triều Triều không thể nằm tiếp được nữa.

Ở đây cô không có bạn bè, cũng chẳng có người thân, người có thể nói chuyện được vài câu cũng chỉ còn mỗi trợ lý của luật sư.

Thế là cô bàn với trợ lý: 【Tuyển không được người, anh nói em đến mấy ngôi chùa hay đạo quán bên cạnh lôi kéo vài người về đỡ được không?】

Trợ lý trả lời ngay: 【Cứ đi đi! Ăn một trận đòn là em lại có thêm một khoản vốn khởi động dự án đấy.】

Vân Triều Triều: 【...】Anh đúng là hiểu rõ cách làm ăn gian lận.

Thanh Phong Quán nơi Vân Triều Triều đang ở nằm trong công viên Thanh Phong.

Đúng như tên gọi, công viên Thanh Phong rất vắng vẻ hoang sơ, có lẽ do nó nằm quá xa trung tâm thành phố, thêm vào đó xung quanh ngoài núi Thanh Phong ra cũng không có cảnh đẹp hay khu vui chơi gì đặc biệt, nên bình thường hầu như chẳng có ai đặc biệt tới đây.

Thỉnh thoảng có vài người ghé qua thì cũng là những người yêu thích đi bộ, đến đây với mục đích rõ ràng là leo núi Thanh Phong, nên họ cũng chẳng mấy khi bước chân vào đạo quán của Vân Triều Triều.

Vân Triều Triều tuyển người trên mạng không được, lại không dám thực sự đi đến những ngôi chùa và đạo quán đông đúc để lôi kéo người, đành phải đi loanh quanh quanh khu vực công viên Thanh Phong, thử xem có thể tìm được vài viên ngọc quý bị chôn vùi ở các làng xóm xung quanh không.

Dù sao thì như câu nói xưa, cao thủ thường ẩn mình trong dân gian mà!

Vân Triều Triều đi loanh quanh trong công viên Thanh Phong nửa ngày, rồi ra ngoài dạo thêm một vòng.

Tuy không tìm được người, nhưng cô lại giải quyết được một vấn đề lớn đang khiến mình đau đầu - cô phát hiện một vườn rau do dân địa phương tự trồng và đã thỏa thuận với một bà cụ trong làng để ba ngày một lần mang rau tươi đến đạo quán cho cô.

Tại sao không mang thịt? Dĩ nhiên là vì không đủ tiền ăn. Hơn nữa đạo quán là nơi linh thiêng, bản thân cũng không nên động đến thịt cá... phải không nhỉ.

Bà cụ nghe nói phải mang rau đến đạo quán, tuy rất sẵn lòng, nhưng đồng thời cũng không nhịn được tò mò: "Thanh Phong Quán không phải đã bỏ hoang từ lâu rồi sao? Sao giờ lại có người ở? Ở bao nhiêu người vậy?"

Vân Triều Triều trả lời mập mờ: "Bây giờ người ít, nhưng sau này có khi sẽ càng ngày càng đông ạ."

Bà cụ mỉm cười nhẹ: "Càng ngày càng đông? Tôi sống ở đây hơn 60 năm rồi, từ khi tôi nhớ được thì chưa bao giờ thấy đạo quán đó đông người cả."

Vân Triều Triều: "..." Đau lòng quá bác ơi.

Sau khi đạt được thỏa thuận miệng với bà cụ, Vân Triều Triều tiện tay mua thêm ít rau tươi từ bà, rồi quay người đi về phía Thanh Phong Quán.

Kết quả là chưa kịp đi tới cổng đạo quán, từ xa đã thấy một đạo sĩ mập mập đứng trên bậc thang, ngước mặt nhìn lên bảng hiệu của Thanh Phong Quán giống hệt như cô lúc trước.

Gió xuân Thanh Phong khẽ thổi, nhẹ nhàng phất qua đạo bào trên người ông ấy, khiến khung cảnh này bỗng có chút hương vị tiên khí phiêu diêu.

Dù sao thì khoảnh khắc đầu tiên Vân Triều Triều nhìn thấy cảnh này, cô gần như đã vui sướиɠ đến phát khóc.

Trời ơi, đất ơi, chờ đợi bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng đợi được vị đạo trưởng đầu tiên tự tìm đến cửa.

Trong lòng Vân Triều Triều đã quyết định, bất kể đối phương là thân phận gì, lai lịch ra sao, chỉ riêng bộ đạo bào này thôi, cô cũng phải bằng mọi cách giữ người lại.

Bởi vì như vậy, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ tuyển dụng giai đoạn đầu tiên, rồi đến chỗ luật sư Vương lĩnh một khoản tiền khởi động.

Vì vậy cô đi đến trước mặt đối phương, thậm chí không đợi đối phương mở miệng, đã trực tiếp quyết định: "Đến ứng tuyển phải không ạ? Chúc mừng, anh đã được đạo quán chúng tôi tuyển dụng."

"..."

Đối phương nhìn Vân Triều Triều với vẻ mặt chân thành, có vẻ khá bất ngờ hỏi: "... Thật ạ?"

Vân Triều Triều: "Thật."

Đối phương: "Nhưng tôi không biết làm gì cả!"

Vân Triều Triều trông còn chân thành hơn cả đối phương: "Anh không cần biết làm gì cả, chỉ riêng việc lúc nãy anh bước lên bậc thang mà bước chân trái trước, tôi đã biết anh là quý nhân của Thanh Phong Quán chúng tôi rồi! Vị trí sư huynh cả của đạo quán, không ai xứng đáng hơn anh."

Đối phương: "..."

Vị đạo trưởng đến ứng tuyển này đạo danh là Vương Cao Duệ, đạo hiệu là Trường Không.

Vân Triều Triều rất lịch sự gọi anh là đạo trưởng Trường Không.

Lúc nãy ở cổng, đạo trưởng Trường Không đã nói anh không biết làm gì cả.

Vân Triều Triều vốn tưởng anh chỉ khiêm tốn, nhưng sau khi ngồi xuống trò chuyện kỹ hơn, cô mới phát hiện ra anh nói thật - những thứ mà một đạo trưởng đáng lẽ phải biết như vẽ bùa, niệm chú, xem bói, bắt ma... anh thực sự không biết gì cả.

Hơn nữa chính vì anh không biết gì cả, nên mới bị người ta lịch sự lịch sự "mời" ra khỏi đạo quán khác.

Nhắc đến quá khứ, đạo trưởng Trường Không rất ủ rũ: "Sư phụ tôi nói tôi không đủ tuệ căn, không thích hợp vào cửa đạo tu hành."

Vân Triều Triều: "Có thể hỏi thất lễ một câu không, ngài không đủ tuệ căn là thế nào ạ?"

Đạo trưởng Trường Không thở dài thườn thượt, đưa bàn tay tròn trịa nâng cằm của mình, buồn bã nói: "Sư phụ tôi nói tôi ham ăn quá, làm tổn hại đến hình tượng tu hành thanh tịnh của đạo gia."

Vân Triều Triều: "..." Chỉ có thể nói giảm cân là một vấn đề nan giải của thế kỷ, ngay cả đạo trưởng cũng không tránh khỏi.

Dù sao đi nữa, với tư cách là vị đạo trưởng đầu tiên chính thức của Thanh Phong Quán, Vân Triều Triều vẫn bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt với đạo trưởng Trường Không.

Dĩ nhiên, với tư cách là một quán chủ túng thiếu, nghi thức chào đón của Vân Triều Triều tuy nhiệt tình nhưng cũng hơi sơ sài - cô trực tiếp mời đạo trưởng Trường Không ăn một tô mì gói, bên trong thậm chí không có cả trứng, chỉ cho thêm vài cọng rau xanh mà cô mua từ bà cụ trong làng hồi chiều.

Đạo trưởng Trường Không nhìn tô mì trước mặt, lộ vẻ khó xử: "Đạo quán chúng ta, không có gạo sao?"

Vân Triều Triều: "Có gạo, có cả rau nữa."

Đạo trưởng Trường Không: "Vậy sao chỉ ăn mì gói?"