Một xã hội nơi Alpha, Beta và Omega hoàn toàn bình đẳng.
Nếu Hắc Tháp thực sự bị phá hủy, không chừng họ sẽ tạo nên lịch sử.
Và tất cả những điều này nhất định sẽ được xây dựng trên vô số xác chết của những alpha tham lợi ích, nắm giữ quyền cao chức trọng.
Là vị tướng cuối cùng bảo vệ Hắc Tháp, tôi chắc chắn sẽ là một trong số họ.
Cứ thế, giữa biển lửa bốc cao, khói đạn mịt mù, giữa đống đổ nát, vị omega huyền thoại ấy, số 560, người đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của Liên minh, mang trên mình đầy thương tích, lưỡi dao nhỏ máu, từng bước từng bước đi đến trước mặt tôi.
Tôi ngước mắt nhìn anh ta.
Đôi mắt sắc lạnh và góc cạnh, đôi mày đen dày, bốn chi khỏe mạnh, những đường nét cơ bắp đẹp đến chết người, hiện rõ dưới bộ chiến phục đen tuyền của anh ta, bùng lên một khí thế khiến người khác không khỏi kinh ngạc.
Số 560 thân yêu của tôi, anh ta có sự kiên cường bất khuất của một chiến binh và sự vĩ đại vô tư của một anh hùng. Chỉ cần một cái nhìn, sức hút lạ thường ấy đã khiến không biết bao nhiêu người mê mẩn.
Nhìn vào, anh ta giống như một alpha.
Thực ra, anh ta cũng nên là một alpha.
Dù sao thì anh ta cũng bị tôi hại đến mức thê thảm.
Đúng vậy, trong thời niên thiếu, xét nghiệm gene của số 560 từng cho thấy có 94% khả năng anh ta sẽ phân hóa thành một alpha mạnh mẽ và quyền lực nhất.
Nhưng, cuối cùng anh ta lại bị ảnh hưởng bởi pheromone alpha của tôi, phân hóa thành omega, hoàn toàn bị tôi đặt dưới quyền điều khiển.
Tôi cố ý làm vậy.
Tôi cố ý.
Tôi không thể kiềm chế được.
Haha.
Ai mà ngờ vào thời điểm đó, anh ta lại yêu tôi say đắm đến thế.
Đáng đời tôi, chết cũng không uổng phí.
Thế là, trong phút cuối cùng trước khi trái tim ngừng đập, trước khi tôi bị gϊếŧ bởi omega yêu dấu của mình, số 560, hình ảnh trong tâm trí tôi vẫn là cảnh anh ta trong trại giam, nằm dưới tôi, mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, như tan chảy trong vòng tay tôi.
Ha.
Nghĩ đến đó, tôi che mặt, ngăn mình cười, nhưng trái tim đã đập thình thịch.
Nếu lúc này tôi còn lý trí, có lẽ tôi nên tự kết liễu như một vị tướng của Liên minh bảo vệ Hắc Tháp, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng. Hoặc, tôi nên cố gắng hết sức để chạy trốn, tìm chút hy vọng sống sót cuối cùng cho mình.
Nhưng, trời ơi, sao trong đầu tôi lại đầy ắp hình ảnh của 560 khi bị tôi trêu chọc, một omega mạnh mẽ như thần chết bị tôi đùa giỡn đến mức phát ra tiếng rêи ɾỉ yếu đuối, mặt đỏ bừng như một con cừu non đợi làm thịt. Nghĩ đến đây, tôi không kiềm được mà thở dốc, linh hồn run rẩy.
Anh ta thật đẹp.
Đôi chân tôi không chịu nghe lời, dường như muốn chủ động tiến về phía anh ta ấy.
Nhưng, nếu tôi đi tới, tôi sẽ bị anh ta gϊếŧ ngay lập tức.
Dù vậy, tôi vẫn muốn ngắm anh ta thêm vài lần nữa.
Thôi vậy.
Cuối cùng, tôi dựa vào tường, rít một điếu thuốc, mỉm cười không nói.
Dù sao cũng sắp chết rồi, tôi không quan tâm nữa. Tôi nở một nụ cười, vẫy tay nhẹ và nói:
“Bảo bối, lâu rồi không gặp.”
Khoảnh khắc sau, đôi mắt anh ta đã nhìn về phía tôi.
Trong đôi đồng tử đen tuyền như hắc diệu thạch, tràn ngập lửa giận băng giá, nhìn đến tim tôi nóng bừng, không kiềm được mà thốt lên cảm thán:
Càng đẹp hơn.
Tôi nở một nụ cười với anh ta, định nói một câu “xin lỗi.”
Thực ra, tôi không hề thật lòng xin lỗi, hoặc nói đúng hơn, tôi hoàn toàn không có chút ăn năn nào. Tôi là một kẻ xấu xa, lòng dạ đen tối, đối với việc khiến anh ta trở thành omega, đánh dấu anh ta, hại anh ta vào tù, ép anh ta thành ra thế này, tôi không hề thấy tội lỗi, thậm chí còn tự hào về điều đó.
Nhưng tôi đoán, có lẽ anh ta sẽ thích nghe lời xin lỗi của tôi.
Dù gì, chẳng có nạn nhân nào lại không mong muốn kẻ gây hại cho mình hối hận, đúng không?