Chương 7: Bước theo em...
**** "Mỹ nhân tự cổ như danh tướng" cho nên "Anh hùng nan quá mỹ nhân quan"... Tự thấy mình như Anh Hùng chưa đánh đã bại!
Một ngày không đi chung, có trăm ngàn con kiến đang cắn xé cõi lòng. Chẳng thà đừng thấy người ta đi đường khác! Nếu đã biết người ta đang ở đó mà không muốn chung đường với mình thì thật rất bức rức khó chịu.
****
Như mọi khi, Thanh Hà đến sảnh, vừa lúc ba người "bạn đường" cũng có mặt. Ngọc Hà mỉm cười chào, Thanh Hà theo vào thang máy.
Hôm nay Thanh Hà không rôm rã với 3 người còn lại như mọi khi, trả lời qua loa và thường liếc mắt nhìn sang "tảng băng di động". Vẫn đôi mắt trong veo lơ đễnh đâu đó, vẫn nhan sắc nồng nàn vị nắng sớm mai, vẫn mái tóc xoã dài đen mun óng ả... Nói người ấy là "tiên cảnh" quả không ngoa!
Dĩ nhiên chẳng một câu nói nào từ chị.
- Thanh Hằng, hôm qua mình đi công tác mà nhớ cậu lắm!. - Ngọc Hà quay sang chị nũng nịu nói. Chị không giật mình, Ngọc Hà không lạ, nhưng...trong thang máy có tận hai người khác chùn tâm, dao động dữ dội trong tròng mắt, tức khắc tập trung ánh nhìn vào Ngọc Hà và phản ứng từ chị.
- Mình hạnh phúc vì không có cậu! - Khoé môi lạnh băng phun ra mấy chữ không cần nghĩ, nửa đùa nửa thật, mắt không hướng Ngọc Hà.
- Aha Ừ, vậy mà mình nhớ cậu quá chừng! - Ngọc Hà với chị luôn đùa nhau những lúc chỉ có hai người, là vì hai ngày nay không ai "móc họng" lại thấy Thanh Hằng im im nên Ngọc Hà không kiềm được liền giở giọng "hâm hâm" với cô bạn trước mặt người khác.
- Được rồi đừng nịnh nọt, trả thẻ atm cho mình. - Chị nhàn nhạt bảo, là cắt ngang câu chuyện đùa không vui (lúc này) của Ngọc Hà. Lỡ người ta hiểu lầm thì sao chứ.
- Haha, trưa hôm qua mình gọi cho cậu mãi chẳng được, theo cô nào phải không?
"Theo cô nào phải không?" tự nhiên Thanh Hà thấy hãnh diện vì 4 chữ đó của giám đốc, khoé môi cong đắc ý, nhưng chắc chỉ có mình Thanh Hà hiểu mình vui vì chuyện gì. Cơ mà...Chủ Tịch và Giám Đốc... "Thôi đi Thanh Hà!" Tự nhủ lòng rồi cúi mặt.
Ngọc Hà đùa dai thì chị biết, nhưng dai quá rồi!
Có ánh mắt dừng lại nơi Thanh Hà, rồi cô nghe một chất giọng (vẫn) băng lãnh chứ không ngọt như hôm qua vang lên, trả lời bình thản như không.
- Đi hẹn hò! Tin nhắn từ thẻ tín dụng báo liên tục nên phải tắt máy.
Trời ơi, Chủ Tịch thật biết nói đùa, hôm qua là "tôi đang đợi em" và hôm nay lại "đi hẹn hò"... Thanh Hà ngơ ngác ngước nhìn lên, chỉ một mình Chủ tịch hiểu ý nghĩa ánh nhìn đó, chân Thanh Hà cứng đờ không thể nhúc nhích, da mặt mỏng toanh nhiễm một tầng sương ửng đỏ, là đỏ hơn cả mặt trời bình minh!
Thanh Hà chợt nhận ra một tắc: sau này nếu có vinh hạnh nói chuyện với Chủ Tịch tuyệt đối không được ăn uống, nếu không nhất định sặc chết, nghẹn chết, hoặc vô thức phun ra ngoài mất.
- Hả??!! - Ngọc Hà xém rớt cái túi xách đang cầm trên tay, bỏ qua luôn vế sau, chỉ chú ý tới mỗi vế trước.
- Trời ơi! Trời ơi! Thật hả Ka??? - Phạm Hương cũng giật mình vì... Ka hẹn hò! Phần nhiều là vui mừng hơn. Nói vậy thì tuyệt đối yên tâm về việc Ka và Ngọc Hà có "gian tình".
Thanh Hằng không trả lời, tiếp tục đứng tĩnh lặng như thể đó là thật.
- Á à! Em sẽ mách mẹ, haha! Chết Ka rồi, ba sẽ truy vấn Ka, hahaha có chuyện vui xem rồi!. - Phạm Hương sau phút ngỡ ngàng liền tinh nghịch trêu Ka, reo hò.
Quyên nghe hết câu chuyện, che miệng cười khúc khích với thái độ của Phạm Hương, lớn rồi còn mách mẹ, không ngờ những người có thân phận cao quý này cũng có suy nghĩ trẻ con như thế.
- Trời ơi! Đi hẹn hò??? - Ngọc Hà trố mắt. - "Bông hay trái" (*), người đó có bình thường không Thanh Hằng, người hẹn hò với cậu á??? - Không thể tin, mình đi có 2 ngày mà hắn hẹn hò được???
Thanh Hằng vẫn giữ thái độ im lặng trước sự "cuồng ngôn" của hai người kia, tĩnh lặng đứng thẳng, phong kín tâm tư. Người kiệm lời và IQ cao như chị dĩ nhiên khi nói ra mấy chữ đó hẳn đã suy xét được phản ứng cô em à cô bạn thân.
Im lặng là cách tốt nhất lúc này...
*Tính tong*. Đến tầng viên. Thanh Hà nhanh chống bước ra, cô không còn can đảm đứng trong đó nữa rồi, tai nóng bừng bừng.
(*) trai hay bóng.
******
Thanh Hà ngồi cười vu vơ suốt buổi, nói chuyện với Chủ Tịch không được nhiều nên bao nhiêu câu cũng ghi hết trong đầu, cả ngày mấy câu đó cứ chạy đi chạy lại. Mỗi lần nhớ đến "tôi đang đợi em" và "đi hẹn hò" là tủm tỉm cười, mắt chớp chớp...
- Thanh Hà... - Quyên gọi... - Cậu bị gì hả. - Đưa tay sờ trán Thanh Hà, từ sáng đến giờ không được bình tĩnh nha.
- À không, đâu có gì. - Cô giật mình.
- Không ngờ Chủ Tịch cũng biết đùa ha Thanh Hà, giọng nói ấm áp dễ sợ.
- Đúng đúng, thật là đáng ngưỡng mộ mà, chị ấy đâu có lạnh lắm. - Thanh Hà như được "bắt trúng đài", mắt lập tức sáng rỡ lên.
- Ừ, nhưng chị ấy chỉ đùa với Giám Đốc thôi! - Rõ ràng là vậy, hai tháng nay là đầu tiên thấy Chủ Tịch nói chuyện, lại là giám đốc bắt chuyện trước, chứ nếu là người khác thì ai dám.
- Ừ... - Thanh Hà chợt tắt niềm vui, quay trở lại cấm mặt vào máy tính và sấp hồ sơ. Quyên thấy cô bạn hết hứng cũng không nói tiếp. Có khi chỉ là cách đùa riêng của Chủ Tịch và Giám Đốc xinh đẹp.
******
Hôm nay chị đến sảnh, cả 3 đứng trước thang máy rồi vẫn chưa thấy Thanh Hà.
Thanh Hằng nhíu mày, Ngọc Hà ung dung đưa tay bấm thang máy mở. Chị khựng lại một chút, đảo mắt nhanh khắp sảnh.
- Không đợi bạn cậu à? - Chị buộc miệng hỏi.
- Thanh Hà hả, em ấy chưa đến mà. - Ngọc Hà bình thản, cũng có chút là lạ vì chưa thấy Thanh Hà.
- Không đợi sao? - Cửa thang máy mở, Ngọc Hà và Bee đã yên vị bên trong chị vẫn đứng ngoài.
- Em ấy tới kịp thì tiện đường cho quá giang, không thì thôi chứ! - Ngọc Hà hơi khó hiểu nhìn chị, cũng tưởng Thanh Hằng này lâu nay chẳng để ý việc Thanh Hà đi chung, hay đơn giản có suy nghĩ như mình.
Chị đảo mắt thêm một lần mới bước vào. Dừng lại vài giây... Thanh Hà và Quyên đang xếp hàng bên thang máy cho nhân viên...
"Đôi mắt đen tròn em ấy hôm nay thoang thoảng nét muộn phiền, mái tóc lụa là chốc chốc gió đưa..."
Cửa khép. Lòng chị dâng một cái gì đó nặng nhọc khó tả...
Ngọc Hà đối với người kia chỉ như "Nước chảy vô tình"...
Đâu hay cô bạn mình lâu nay "Hoa rơi hữu ý"... Rõ ràng là "Thương em đứt ruột giả đò ngó lơ".
******
Phạm Hương ngồi trong phòng làm việc của Ka mà bực bội, sát khí hừng hực, bực đến nỗi sáng nay còn không ríu rít nói chuyện với Ngọc Hà như thường khi.
Số là tối qua trăn trở khó ngủ nên sáng nay dậy muộn, đến lúc thay đồ mới phát hiện là quần áo chưa để sẵn, tự đi tìm áo trắng, đến lúc tìm được áo trắng thì chưa ủi. Hôm trước đi công tác về nhà có bộ đồ đi làm vắt sẵn trên giá, nhưng ngày hôm qua đã mặc.
Điểm tâm sáng không đúng ý cũng không nói, lúc đi rồi mới biết quên áo khoát, điện thoại hết pin chưa ai sạc, đã vậy trong túi xách toàn những thứ linh tinh, đồ cần thiết thì không có.
Bản tính trước giờ chỉnh chu nhưng ỷ lại, cái gì cũng có người chuẩn bị sẵn, bây giờ ngồi đây với bộ đồ chỉ ủi sơ sơ đã không chịu nổi rồi! Tình trạng này cứ kéo dài dài sẽ điên lên mất.
Xui đến thế là cùng... Ấy còn chưa hết, vào toilet mới hay... "Bà con hàng tháng" ghé thăm bất chợt! Ássssss à à, ngăn trong túi xách "cục nợ" đó hay để sẵn 1 cái...
Ơ...nhưng mà... Từ đây tới chiều...
Đành tự lếch xác xuống tiệm tạp hoá, mua cái ấy thì ngượng thật, phải đeo khẩu trang, mắt kính... Trùm như ninja mới dám mua! Hayzzzzz nếu là ngày thường chỉ cần gọi "cục nợ" mang tới.
- Lấy một..... Một.... - Phạm Hương dù đã "trùm" kỹ lưỡng vẫn thấy cực kì xấu hổ khi phải mua "cái đó"...
- Chị muốn mua gì? - Trời ơi, sao người bán hàng lại là... một cô gái!
- Một... Một...
- Nhanh nhanh đi chị ơi!
Tạp hoá rất đông người đợi mà cứ ngập ngừng thế này chắc người ta lấy chổi chà quét ra.
- Một gói... Gói... - Phạm Hương cố lấy hết can đảm, hít một hơi sâu, thở gắt, lí nhí. - Một gói BVS.
Cô gái thừ người trong mấy giây mới hiểu.
- Chị lấy loại dày hay mỏng.
Phạm Hương chau mày, muốn chạy thật xa, nhưng không sao, bình tĩnh, chữ khó nhất cũng đã nói rồi, thở hắt ra thêm một cái nữa.
- Loại nào cũng được.
- Dạ có cánh hay không cánh.
- Có hay không cũng được. - Phạm Hương bắt đầu tức giận, mắt hằn tia lửa nhưng đeo kính nên đâu ai thấy, gắt lên 1 câu.
- Kotex hay Diana? - (con nhây)
Rầm... Phạm Hương đập mạnh xuống bàn.
- ĐỂ DÀNH XÀI LUÔN ĐIIIIIIIII.... - Hét to qua lớp khẩu trang rồi chạy thật nhanh trở lại công ty, lấy xe của Ka phóng thẳng về nhà.
******
4h45... Còn 15 phút nữa mới tan sở, chị đứng lên sắp xếp đồ vào túi xách, cũng may Phạm Hương về trước!
Lặng lẽ dừng bước ngắm nhìn bầu trời chiều qua tấm kính lớn, một lúc mới quay gót rời phòng.
Không đi thang máy mà vòng đường thang bộ, có vẻ đang thả hồn lơ đễnh, chẳng biết vô tình hay cố ý, đếm bước thang thang xuống tầng 16... Đứng trước cửa nhìn vào phòng làm việc quan sát nhân viên, ra dáng một Chủ Tịch đang "vi hành"... Tiếng gõ nhịp bàn phím gấp gáp cho kịp giờ tan sở, tiếng cười nói xôn xao... Ở một góc, cô gái nhỏ bé của chị đang làm việc trên máy, những ngón tay thon dài lả lướt quanh bàn phím, thao tác siêu đẹp... Chỗ cô ngồi như phát ra những tia sáng óng ánh, hệt hào quang, làm sáng choang cả căn phòng, thật quá xinh đẹp!
"Mỹ nhân tự cổ như danh tướng" cho nên "Anh hùng nan quá mỹ nhân quan"... Chị tự ví mình như Anh hùng và người kia là Mỹ nhân, chị bây giờ chưa đánh đã bại, trái tim dường như đang vì người ta mà đập!!!
Một ngày không đi chung, có trăm ngàn con kiến đang cắn xé cõi lòng. Chẳng thà đừng thấy người ta đi đường khác! Nếu đã biết người ta đang ở đó mà không muốn chung đường với mình thì thật rất bức rức khó chịu.
Một lát, còn chưa lắp đầy hình ảnh của người ta vào mắt, tiếng chuông tan sở reo lên làm chị giật mình. Bước nhanh ra góc ban công, nơi lộng gió phía ngoài, nhiều người qua lại dọc hành lang nhưng chẳng ai để ý, phần vì vội về nhà, phần vì ở đó có cánh cửa khép hờ, hơi khuất.
- Chị chị, Thanh Hà đó hôm nay không đi chung với Giám đốc và Chủ Tịch.
- Ừ, ỷ mình đẹp là ngon lắm chắc, bu bám hai người đứng đầu công ty để lên mặt, cóc sợ.
- Ừ ừ, đi chung thang máy là hay lắm chắc, để coi đắc ý được bao lâu.
- Uiiii kệ đi, chắc nhiều người nói quá hôm nay hết dám đi theo chứ gì!
- Trời ơi người ta biết õng ẹo với mấy anh trai trong công ty đó nha, rất nhiều chàng mến mộ.
Bla...bla...bla...
Top những "bà mẹ bỉm sữa" và mấy cô nàng rãnh rỗi tan sở đi ngang, vô tư xì xầm, gato đủ kiểu, đâu biết ngoài ban công có người quay lưng lại, đôi thanh liễu chau chặt, mắt hằn tia lửa giận, tay xiết lấy cái túi xách đang cầm chặt thêm một chút.
Lòng chị rối bời, đợi mọi người đi hết mới nhẹ nhàng bước ra, thấp thoáng phía trước là bóng hình quen thuộc, dường như người đó cũng đợi mọi người đi hết mới dám ra về, dáng vẻ khép nép nhỏ nhẹ, e dè xung quanh, đến nỗi không đi thang máy mà...cuốc bộ 16 tầng!
Bước lặng kẽ theo sau lưng người ta, chậm rãi, ôn nhu, nhẹ rất nhẹ, để đế giày cao gót không gõ nhịp trên nền gạch... Đôi mắt sáng dõi theo từng bước uyển chuyển như tơ.
...Cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại, vừa bằng một cô gái!
*******
- Tối nay em ngủ với Ka. - Phạm Hương ôm một cái gối hình con mèo chạy qua phòng Thanh Hằng trèo lên giường, chị vừa tắt laptop và dẹp mấy bộ hồ sơ xong, đang định ngủ.
- Gì??? Em ngủ với Ka, điên à? Về phòng ngay! - Thanh Hằng giật mình vì câu nói ấy, thẳng thừng từ chối.
- Không! Em ngủ với Ka. - Phạm Hương nhất định "ám sát", không biết sao ngủ trên chiếc giường to lớn một mình thấy thiếu thiếu, thiếu cái gì cũng không biết, ngày thường vẫn hay cáu gắt, kêu than nó chật vì phải ngủ chung với người mình ghét. Thậm chí, nhét cái gối ôm vào giữa để "phân chia lãnh thổ" nữa kìa.
- Tránh ra đi, Ka không quen ngủ với người khác . Đi! đi về liền. - (Có cần phải đuổi thẳng mặt vậy hôn, hayzzzz, thử Thanh Hà xin ngủ cùng coi, hí hí).
- CÁI MẶT KA RẤT LÀ XẤUUUUU!!! - Phạm Hương nhăn nhó, tự ái đứng dậy, đi ra... Tới cửa còn ấm ức quay lại.
- Ừ, vậy nên đừng có ngủ chung, mặt vậy mà xài cái gối hình con mèo! - Thanh Hằng không vừa.
- Nó có sẵn trên giường à! - Thiệt tình là có sẵn trên giường, cả phòng đều là gấu bông hình con mèo, cái này menly nhất rồi! Phạm Hương đâu có thời gian quản mấy chuyện này, nó ở đâu ra làm sao biết, có xài đỡ riết quen, thấy cũng được.
Không về phòng mà chạy thẳng qua phòng ba mẹ, ba mẹ đang chuẩn bị ngủ. Nhanh chóng nhảy vào nằm giữa.
- Hôm nay con ngủ với ba mẹ. - Phạm Hương nghĩ bụng lâu ngày con cái gần gũi nhất định ba mẹ sẽ rất vui mừng, nào ngờ...
- Trời ơi ở đâu vậy, đi về phòng đi, con có phòng riêng mà!. - Ba lập tức bật dậy, đuổi thẳng.
- Ba con không quen ngủ với người lạ đâu, về phòng ngủ đi, lớn rồi. - Cả mẹ cũng đuổi.
- Khôngggggg... Vậy mẹ qua ngủ với connnnn... - Phạm Hương cố làm ra mặt thật tội nghiệp.
- Không à, mẹ là của ba, con về phong đi, nhanh lên...
- Ba ngủ với mẹ mấy chục năm rồi, cho con mượn một đêmmmm... - Phạm Hương ôm chặt lấy mẹ không buông.
Ba không trả lời, quắc mắt nhìn Phạm Hương.
- Ba... Hai...
Á à, ba giở cả chiêu này, Phạm Hương sợ, từ từ lơi lơi, xụ mặt ôm gối đi ra ngoài.
Lại phải chịu thêm một đêm trằn trọc, cả căn nhà này không ai "chứa chấp" mình.