Chương 5: Tôi đang đợi em...
*****Đã bao giờ bạn thật sự thật sự hồi hộp, rất hồi hộp giây phút chạm vào một thứ ánh sáng huyễn hoặc lòng người chưa? Là loại hào quang ngời ngời khó chạm nhất...
Người đó đang bình lặng mà kiên nhẫn chờ đợi...
Thanh Hà bất chợt tự trách mình trước đây khen ngợi Tổng Giám đốc quá nhiều, tán dương đủ kiểu, mà chưa thử một lần tìm hiểu sâu vào Chủ Tịch, để sớm biết chị ấy tuyệt vời đến mức này.
*****
- Phạm Hương, thấp nhang đi con. - Mẹ gọi, Phạm Hương vùng vằng, là bị ép buộc chở mọi người đến nghĩa trang chứ có vui vẻ gì, thà đi làm cùng Ka còn hơn, ít ra sáng gặp Ngọc Hà một chút, trưa có thể trò chuyện, chiều được đưa nàng về.
- Cay mắt lắm, mẹ làm đi. - Lặp tức thoái thác.
- Không sao đâu mẹ, chị ấy bị cay mắt thật, để con là được rồi. - Lan Khuê từ tốn, bao giờ ba mẹ la đều chống đỡ cho Phạm Hương.
- Ba nói thấp nhang! - Baba hằn giọng.
- Không mà! Cay mắt. - Phạm Hương giẫy nẫy chống cự, chẳng thích, "thương nhau thương cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng" là đây.
- Ba... Hai...
Phạm Hương miễn cưỡng nhận mấy cây nhang từ tay mẹ, đi theo đến trước hai ngôi mộ. Baba ít khi đếm ngược như vậy, để ba đếm đến 1 là lập tức có chuyện, lần này gay gắt quá nên sợ sợ... Dẫu hơi khó bảo nhưng dù sao cũng là một đứa con ngoan.
- Chị mệt không? - Lan Khuê ngồi xuống cạnh Phạm Hương đang nghỉ mệt dưới gốc cây, ba mẹ vẫn còn ở trong khấn gì đó.
Nhẹ nhàng dùng khăn giấy thấm mấy giọt mồ hôi rịn ra trên trán người mình yêu. Cô biết người ta rất ghét phải ra đường khi trời nóng, mồ hôi tuôn rất nhiều, mặt đỏ rần rần, có khi về nhà đổ bệnh... Đã nói ba mẹ không cần bắt Phạm Hương đi theo nhưng ba mẹ nhất nhất ép buộc.
- Không cần... Rảnh thật mà! - Phạm Hương càu nhàu nhìn về hướng ba mẹ, giật miếng khăn giấy trên tay Lan Khuê tự lau lấy, mắt không thèm liếc nhìn người đang quan tâm mình một giây. Bắt đầu cáu bẩn, sao ba mẹ có thể không thương xót mình chút nào, bắt ra đây giờ này như vậy chứ? Ba mẹ vợ à? Là vợ chắc?!
- Có mang điện thoại không?
Tự nhiên Phạm Hương quay sang hỏi làm Lan Khuê mừng rơn, ít khi người ta chủ động nói chuyện.
- Dạ có. - Khuê Khuê lập tức đưa điện thoại của mình ra, sáng đi gấp với chuẩn bị nhiều thứ nên cô quên bỏ điện thoại vào túi xách cho Phạm Hương, lúc nãy trên xe chị ấy cũng vừa làm cho một trận vì tội sơ suất, bị mẹ la mới thôi.
Phạm Hương bấm bấm rồi áp vào tai.
- Alo, chị Hà, nghỉ trưa ăn cơm chưa? - Vẻ mặt hớn hở hẳn, khác hoàn toàn bực bội vừa nãy. - Cái gì? Giờ này Ka còn chưa xuống đi ăn à? Ka bị làm sao thế, không đói cũng phải nghĩ cho người khác chứ. - Phạm Hương lo lắng, hơi khó chịu. - Được rồi, lát nữa nhớ ăn cơm rồi chợp mắt một lát hẵng làm việc tiếp, biết không?. Hôm nay không có em kể chuyện cười dĩ nhiên sẽ ăn cơm không ngon đấy.
- Vợ gì, ba mẹ kêu đi thôi... Ơ...nói chuyện với em thêm một chút có sao đâu, giờ nghỉ trưa rồi mà... - Phạm Hương luyến tiếc cúp máy, dường như không nguyện ý.
Bấm bấm lần nữa.
- Ka xuống dẫn chị Hà đi ăn ngay đi kìa, Ka không đói thì người khác cũng biết đói chứ, 12h rồi. Nhanh nhanh lên đi Kaaaaaaa... - Phạm Hương la làn trong điện thoại.
Ai cũng bảo Phạm Hương trẻ con chưa biết nghĩ, trong mắt ba mẹ và mọi người luôn là còn bé, nhưng thật sự mà nói... Rõ ràng rất lớn, rất trưởng thành, biết suy nghĩ, quan tâm, biết yêu thương và chăm sóc người khác,... Chỉ là... Có muốn hay không mà thôi, và vì chưa một người nào để Phạm Hương quan tâm, để Phạm Hương phải chăm sóc hay lo lắng.
Từ bé ba mẹ tạo cho một sự bảo bọc quá hoàn hảo, rồi đến Lan Khuê, cô luôn biết cách chăm sóc Phạm Hương tốt nhất, cẩn thận tỉ mỉ chi tiết, đến nổi chỉ cần ho một tiếng, người đó đã biết mình muốn gì, cần gì. Nếu như vậy có phải rất chán ngắt không? Một bảo mẫu tò tò đi theo mình sao?
Lan Khuê nhận lại chiếc đị thoại, ghé mắt xem nhật kí, bỏ qua số vừa gọi là Ka thì đến một số tiếp theo... Dãy số rất đẹp, nhưng không đến nỗi dễ nhớ mà bấm liên tục không nhìn phím như Phạm Hương làm lúc nãy... Hẳn là người ta phải vô cùng quen thuộc và gọi vô số lần rồi.
Sống mũi bất chợt cay cay...
Nắng không còn gắt vì may đen ùn ùn kéo đến kính cả hồn cô...
Người ta không xem cô là vợ... Cũng chẳng sao!
Xem cô như vô hình và chẳng mải mai nghĩ đến cảm xúc của cô... Cô cam chịu!
Có phải cô đã quá chịu đựng rồi không?! Cô kệ... Lúc nãy khi nói chuyện điện thoại người ta đã cười rất tươi...
Có trăm ngàn nhát dao đâm sâu vào tim cô, rát bỏng... Quặn thắt... Nhói... Không sao! Cứ làm những gì người ta vui đi, chỉ cần vẫn để cô ở bên cạnh là được!!!
******
Sai lầm lớn nhất của con gái khi yêu là để người ta biết mình yêu người ta quá nhiều.
Khi đó, người ta sẽ không còn nâng niu hay tôn trọng, bởi lẽ người ta biết chắc rằng dù có làm gì đi nữa, hành hạ thế nào đi nữa... Cô gái đó cũng cần mình, cũng muốn theo mình, bám chặt mình, kể cả là phản bội... Cũng vẫn được tha thứ mà thôi!!!
Thậm chí người ta cũng chẳng cần cái sự tha thứ rẻ rún đó. Phải không?
******
******
- Quyên này, Giám đốc dễ thương quá ha, hoà đồng, vui vẻ. - Thanh Hà buôn chuyện trong giờ cơm trưa, thật ra ngày đầu còn xuống cănteen ăn nhưng trên đó hơi đắc đỏ, gọi cơm bên ngoài vào ăn luôn vừa đỡ tốn vừa dư chút thời gian chợp mắt ngay bàn làm việc.
- Ừ! Không thể tin chị ấy cho tụi mình đi cùng thang máy.
- Ừm nhưng mà chủ tịch í... Chủ tịch hình như hơi khó gần. - Thanh Hà thắc mắc, đôi lúc liếc nhìn chủ tịch, chạm mặt mấy lần cũng chưa nghe một tiếng nói phát ra, thậm chí đến nhà hàng dùng bữa còn chẳng mở miệng lấy một lời.
- Hơi gì? Rất rất rất là khó gần đấy, người ta là con nhà trâm anh thế phiệt, dựng cả một tập đoàn lớn thế này thì cậu nghĩ, nghe nói tài giỏi vô đối, du học nước ngoài về, mới lên điều hành công ty có 3 năm mà cổ phiếu tăng vọt, nắm cả một ngành thời trang có tầm ảnh hưởng toàn Châu Á. - Quyên kể lể, vừa vào công ty đã nghe "giang hồ đồn đại", và mấy điều được còn kinh khủng hơn, có thể nói là truyền thuyết mới đúng.
- WOwwww... Thật đáng ngưỡng mộ, con người như thế cao ngạo cũng phải, với lại chị ấy rất xinh đẹp. - Thanh Hà trầm trồ, khó trách hội bạn thân luôn bảo cô "thảo mai", bản chất trong sáng, hiền lành, lương thiện nên...ai nói gì cũng tin.
- Ui trời, độ xinh đẹp thì thôi không phải bàn, đâu có ở hành tinh này, hồi trước mình tưởng cậu là đẹp nhất rồi, cho đến khi vào đây làm. - Quyên trầm trồ, mơ màng liên tưởng đến nhan sắc bức người của chủ tịch.
- Mình mà đẹp gì, hai người đó chắc có gia đình hết rồi ha, điều kiện tốt như vậy mà. - Thanh Hà nhẹ nhàng cho muỗng cơm cuối cùng vào miệng.
- Cậu có nghe là vì ở trên cao quá nên không ái dám với chưa. Vì điều kiện quá tốt nên là...vẫn ế! Haha đừng lo nha, chủ tịch còn ế huống chi là mình. - Quyên bỗng phấn khởi ngay với suy nghĩ độc đáo vừa loé lên.
- Người ta chưa có người yêu là vì quá kén chọn đó chị ba, tỉnh mộng!. - Thanh Hà phì cười với cô bạn, đứng lên thu xếp gọn gàng mấy chiếc túi vừa ăn xong, dập tan ý nghĩ tích cực của Quyên.
******
- Thanh Hà, vào đây. - Ngọc Hà gọi, vừa vào tới sảnh cũng là lúc Thanh Hà vừa đi đến, dường như mỗi cô gái này có đặc quyền được đi chung với giám đốc thì phải, hay giám đốc quá thiên vị, ở công ty bấy lâu mà mấy vị trưởng phòng này nọ còn chưa có cơ hội đi cùng. Đúng là những người có nhan sắc thường được đặc biệt ưu ái, một điểm quan trọng Ngọc Hà rất thích ở cô bé xinh đẹp này là ngoan ngoãn lễ phép.
- Dạ cảm ơn chị. - Thanh Hà vui mừng, mấy thang máy kia cái nào cái nấy nghẹt người, chỉ có duy nhất ở đây im ắng, vỏn vẹn hai "chị đẹp" đi, nhưng hôm nay Thanh Hà e dè, có thêm một người mới.
- Đây là Phạm Hương, cứ gọi là Bee, em gái Thanh Hằng. - Ngọc Hà vui vẻ giới thiệu với Thanh Hà. - Đây là Ngọc Hà, nhân viên phòng Kinh Doanh, bạn chị. Quyên, bạn Thanh Hà - Quay sang Phạm Hương.
- Òh bạn chị cũng là bạn em, chào Thanh Hà. - Bee cười, cố tình nép vào Ngọc Hà một chút, đưa tay bắt tay Thanh Hà. Từ bao giờ cái thang máy riêng của Ka đông đúc thế này cơ, nhưng không sao, bạn chị Hà thì đi chung cũng được, cô ấy nói chuyện thân thiện với Ngọc Hà chắc chức vụ không nhỏ trong công ty ha.
Lạ ở chỗ, Ka chịu để người khác đi chung vầy thì quả không đơn giản, liếc mắt qua Ka, người đó ung dung chấp tay sau lưng, đứng thẳng người, lặng lẽ ,thanh cao khó chạm, thôi thì có ai thèm nói tới Ka đâu, làm bức tượng cũng được.
Cả hai, à không, cả bốn vui vẻ trò chuyện cho đến khi thang máy dừng lại tầng nhân viên, đại loại là tâm tình con gái bình thường. Nhưng chủ tịch thì tiệt nhiên cại răng không ra chữ, mắt lơ đễnh vu vơ như thể mặt hồ mùa đông bị đóng băng, chỉ có hàng mi cong đôi khi nhấp nháy.
Và rồi cứ như thường lệ, mỗi sáng Thanh Hà đến đúng giờ đó là được đi cùng thang máy với ba người phụ nữ xinh đẹp quyền lực, không còn hớt hãi sợ trễ và không còn...vấp té. Thoải mái trò chuyện với Ngọc Hà và Bee dần dà thành quen thân. Vậy mà...mãi chẳng bao giờ chủ tịch mở miệng nói với cô một câu, đôi khi Thanh Hà định "hỏi thăm" chứ, đi chung lâu ngày mà chưa chào nhau câu nào cũng ngại ngại, rồi ý nghĩ đó bị dập tắt ngay khi thấy khuôn mặt băng giá, thần thái lạnh lùng não nùng.
******
- Ka, mai em nhất định đi công tác. - Phạm Hương đi theo Thanh Hằng vòi vĩnh từ lúc cơm tối đến khi lếch ra tận phòng khách ăn trái cây.
- Làm gì? Em có cần làm gì đâu, em theo học việc của Ka mà!
- Nhưng em chưa được đi công tác bao giờ, em sẽ đi.
- Em theo chỉ vướng tay vướng chân Ngọc Hà, gặp đối tác chứ có phải chuyện đùa??. - Chị ngồi bắt tréo chân, mặc kệ Phạm Hương nài nỉ, bình thản nhặt cuốn sách dưới chân ghế, giở ra.
- Chứ em ở lại công ty cũng chỉ ngồi nhìn Ka làm việc, lúc Ka chăm chú cặp mày chau như này này... - Phạm Hương chau chau đôi mày của mình, na ná Thanh Hằng, thị phạm cho Ka thấy cái mặt lúc ấy Ka đáng ghét đến thế nào. - Đấy! Chán lắm Ka ạ! Đi, cho em đi đi... - Phạm Hương ngồi cạnh lay lay tay Thanh Hằng.
- Kaaaa.... Cho em đi đi, em sẽ masage lưng cho Ka một tuần, hứa luôn, đi màaaaaa... - Phạm Hương cố gắng thuyết phục, làm mọi cách cũng phải theo Ngọc Hà đi công tác, tối nay còn quyết không đi chơi ở nhà năn nỉ Ka.
- Không được! Ở nhà với vợ đi, con mới vào công ty làm biết gì mà đòi công tác. - Mẹ lên tiếng, quá đáng, định bỏ con dâu ở nhà sao? Tình hình nó năn nỉ kiểu này một hồi Thanh Hằng đồng ý ngay.
- Ka, hay cho Hương đi đi, lâu rồi chị ấy không được ra biển. - Khuê Khuê chịu không nổi, e dè lên tiếng, hơi kì cục vì đây là chuyện công ty, cô chẳng bao giờ xen vào, nhưng ít khi Phạm Hương năn nỉ ai đến nổi này, nếu là mình thì chắc chắn đồng ý ngay câu đầu tiên. Nghe nói hình như công tác Đà Nẵng, mà Phạm Hương thì rất thích đi biển.
- Được rồi, em thu xếp đồ đi, Ka gọi cho Ngọc Hà. - Thanh Hằng lặng lẽ nhìn Lan Khuê, trầm ngâm một lúc mới thở dài đứng lên. Thanh Hằng 1 phần không muốn bị Phạm Hương bám theo "giở trò" hoài, phần nhiều là nể mặt Lan Khuê, từ lúc em dâu về nhà đến giờ cũng vài tháng, nhưng đây là câu nói hiếm hoi của cả hai, chị chẳng muốn mình thành một "bà cô bên chồng" khó tính, nếu đã lên tiếng, thì đành đồng ý.
- Để em chuẩn bị cho. - Lan Khuê nhanh chóng đứng dậy đi lên phòng.
- Yeadddddd..... - Phạm Hương mừng rơn.
- Thanh Hằng... - Baba nhìn chị khi vừa tắt điện thoại xong, một chút khó chịu vụt qua mắt, chị hiểu chứ...
- Chỉ 2 ngày thôi ba ạ! - Hơi khó xử, lập tức cầm quyển sách chậm rãi bước vào phòng làm việc.
******
Thanh Hà đến công ty sớm hơn mọi ngày. Ngọc Hà có nói hôm nay chị ấy đi công tác, vậy cho vàng cũng chẳng dám một mình đi chung thang máy với Chủ Tịch. Dĩ nhiên phải xếp hàng đi thang máy nhân viên, Quyên lại ốm, xin nghỉ. Ngoài trời mưa lắc rắc! Thật xui xẻo.
Thanh Hà vào sảnh, thời gian làm việc càng lúc càng đến gần.... Một người con gái mặc chiếc sơmi trắng, quần skinny ôm đôi chân dài miên man và một chiếc áo khoát màu xám tro...
Chủ Tịch hôm nay ăn mặc đơn giản quá! chắc do trời mưa. Nhưng bỗng chốc Thanh Hà có cảm giác lạ lẫm, lần đầu được dịp đứng lại ngắm nhìn kỹ người ta, không cần quần áo quá bảnh bao hay hàng hiệu chị ấy cũng đủ nổi bậc bởi nhan sắc thoát tục, kinh người...
Chủ Tịch không vội vã, lạnh lùng bước đều như mọi hôm, lặng lẽ đứng trước cửa thang máy một mình, mắt vu vơ vô định, mái tóc đen mun xoã dài, một lúc, được bàn tay kiêu sa đưa lên hấc nhẹ dịu dàng. Chiếc túi xách cầm hờ hững bên cánh tay đeo chiếc Hublot màu vàng quý phái, chốc chốc đưa ngang tầm mắt, đang canh giờ?
Thanh Hà không nhịn được, liếc sang thêm lần nữa... Đây có phải cận cảnh Chủ Tịch trong truyền thuyết, đúng chất soái khí ngời ngời, sao trước đây nhiều lần đi chung mà Thanh Hà chưa hề thấy được nhỉ?! Thật là bỏ mất một "kì quan thiên nhiên".
Xem ra Chủ Tịch đợi ai đó, chẳng biết người nào có "mặt mũi" để Chủ Tịch đợi như vậy? Hình như tổng giám đốc và em của chủ tịch đi công tác hết rồi, hôm qua có nghe em chủ tịch đòi theo tổng giám đốc.
Thanh Hà chẳng đủ can đảm bước qua thang máy bên trái, rẽ sang hướng phải, nơi thang máy cho nhân viên...nhưng ôi thôi... Người xếp hàng kính mít, kéo dài tận đến cổng công ty, có phải do Chủ Tịch hôm nay đứng ở sảnh không??? Một nhân viên trong thời gian thử việc như cô mà đi trễ là rất "nguy hiểm". Không còn cách nào khác đành bước qua chỗ...thang máy mình đi mỗi ngày, thôi thì mặt dày một chút.
Từ xa xa, Thanh Hà có cảm giác một ánh mắt chuyển hướng sang mình, rất chậm rãi, dịu dàng... Muôn phần thuỳ mị... Cô không chắc?!
Hình ảnh Chủ Tịch càng lúc càng trở nên ưu nhã, phảng phất chút yêu mị, xa vời cách biệt trần thế...theo mỗi bước chân Thanh Hà, khẽ khàng chớp mắt, mơ màng nghĩ ngợi... Một người con gái phóng khoáng, ưu tú, cao thẳng như trúc xanh, tư thế trầm tĩnh đợi chờ.
Có lần Thanh Hà nghe các chị trong phòng Kinh Doanh bàn tán về Chủ Tịch " Chủ tịch đứng nơi đâu, ở đó lập tức nở đầy hoa hồng rực rỡ nhưng như có tuyết phủ mờ, không phải chỉ do vẻ đẹp bề ngoài, mà còn do khí chất của chính chủ tịch toát ra"
Thanh Hà lúng túng, đưa mắt nhìn nơi khác, cúi đầu, rồi lại lần nữa không nhịn nổi, ngẫn mặt lên nhìn người ta... Bỗng... Bắt gặp người kia cũng đang nhìn mình, ánh mắt trong vắt mà chuyên chú... Tự nhiên trong một phút, Thanh Hà có chút ảo tưởng rằng Chủ Tịch là đang đợi mình.
- Không! Sao lại thế được... Thanh Hà à, không được tự kiêu như thế... - Cô trấn tĩnh hồn mình.
Bước chân Thanh Hà ngập ngừng hẳn, nhưng vẫn chậm rãi đến gần...
Rốt cuộc, dẫu sao một cô gái kiều diễm, nết na như Thanh Hà không đủ sức đề kháng với nhãn lực chăm chú từ người ta, quyết bắt chuyện, chuẩn bị sẵn tâm lý bị "quăng lơ" hoặc giả một câu nói lạnh lùng phát ra... "Tránh ra","đi chỗ khác" hay "cô là ai"....
- Chào Chủ Tịch... Trùng hợp thật!!! Tôi đi nhờ như mọi ngày được không?
1 giây...
3 giây...
10 giây...
Không lời đáp.
Thanh Hà chẳng dám nhìn lên, lòng hoang mang cực độ, thầm nghĩ sao mình dở hơi thế này, biết vậy đi qua bên kia xếp hàng hoặc chạy thang bộ là được rồi, ngu ngốc sang đây làm gì để chân đóng băng luôn. Hay bây giờ lập tức chuồn đi??? Aydaaaaa
Thanh Hà lấy hết dũng khí ngước nhìn lên thêm 1 lần nữa, lần cuối, là lần nhìn cuối cùng nha!
Cô lập tức bắt gặp đôi đồng tử đen nhánh cao hơn tầm mắt mình phải đến nửa cái đầu, hơi cúi thấp nhìn thẳng Thanh Hà, khoé môi mọng đỏ chợt cong một nét cười phảng phất.
- Không phải trùng hợp...
Là giọng Chủ Tịch sao? Lướt ngang bên tai, trầm ấm, ôn nhu, dịu dàng, nhỏ nhẹ, ngọt hơn cả cây kẹo bông gòn cô thích nhất... Phải không? Chủ tịch trả lời cô sao?
- Tôi đang đợi em!
- Tôi đang đợi em... Tôi đang đợi em.... Tôi đang đợi em... Đợi em... Đợi em.... - Trong đầu Thanh Hà bây giờ dường như chỉ có bốn chữ chạy đi chạy lại chạy đi chạy lại không ngừng.
Thanh Hà chẳng thể giữ thêm bình tĩnh, chị ấy thật mê hoặc, từ nhan sắc đến lời nói, trong đôi mắt có những mảnh vỡ của ban mai, à không! Hôm nay mưa mà, sao có nắng trong đôi mắt ấy được? Thế nên... Hình như rất dịu dàng nhưng không chân thực... Thái độ của chị bình lặng mà kiên nhẫn...
Chị đưa ngón tay thon dài uỷ mị bấm thang máy mở ra.
- Đi thôi!
Tư tưởng đang hỗn loạn của Thanh Hà vô thức bước theo chị vào trong. Và rồi đến khi tĩnh hồn mới phát hiện thêm một điều dễ làm tim người ta rơi mất nữa: hôm nay thang máy này chỉ có mỗi mình và Chủ Tịch.
Thanh Hà thật sự không hiểu, không tài nào hiểu, sao trái tim thiếu nữ có thể run lên nhanh đến độ này, chỉ mấy phút mà cảm xúc con người dễ dàng được đưa đến đỉnh điểm vậy sao?
Cô tự trách mình trước đây khen ngợi Tổng Giám đốc quá nhiều, tán dương đủ kiểu, mà không một lần tìm hiểu sâu vào Chủ Tịch để biết chị ấy tuyệt vời đến mức này.
Giám đốc là tiện đường cho cô đi cùng, còn chủ tịch cố tình đứng đợi? Thanh Hà quay cuồng trong những suy dễ làm người ta tự cao, à không được Thanh Hà, nghĩ vẫn vơ quá rồi, là chủ tịch tốt bụng thôi!!!
*Tính tong* Máy dừng ở tầng nhân viên.
- Cảm ơn chủ tịch! - Thanh Hà mỉm cười e lệ, không vội ra ngoài, chào trước đã.
- Ăn trưa một mình cũng buồn nhỉ?! Trưa nay gặp em ở cănteen được không?
Hả??? Nói vậy là Chủ tịch mời mình đi ăn trưa sao? Thanh Hà suýt té, đứng chết chân nhìn chị...
Thanh Hằng chau mày... Không có ai ra, thang máy khép lại... Thanh Hà còn đứng đó...
Thang máy chạy lên tầng của chủ tịch. *tính tong* cửa mở.
Chủ Tịch không bước ra mà nhẹ nhàng đưa tay bấm trở lại tầng nhân viên.
*Ting tong* cửa thang máy mở.
- Ăn trưa sao? Dạ em... em....
*ting tong* cửa thang máy đóng lại, chạy lên tầng chủ tịch.
- Ừ! Ăn trưa với tôi.
*ting tong*
Tầng chủ tịch không ai ra, lại đóng cửa, bấm trở lại tầng nhân viên (thang máy tội nghiệp: mệt rồi nha hai mẹ, thả thính lẹ lênnnnnn!!!)
- Lần này không ra nữa sẽ trễ giờ thật đấy! - Chủ Tịch thật nhu nhã, nhẹ nhàng xem đồng hồ, đang nhắc nhở nhân viên sao? Hay là tận sâu trong lòng chủ tịch cũng muốn thang máy chạy hoài không dừng lại???
*ting tong*
- Dạ, trưa nay gặp. - Cô tỉnh hồn sau câu nói của chị, vội vã bước ra, không quên nở nụ cười bẽn lẽn.
Một đường cong vẽ lên môi và vẽ cả lên mắt Chủ Tịch, biểu hiện rõ nét cười, mờ mờ chiếc má lúm...