Chương 49: Bốn năm sau
Lúc mới thôi nôi Coca xong, Thanh Hà bảo là rất chán vì suốt ngày ở nhà. Vậy nên hai vợ chồng quyết định mở một thương hiệu thời trang riêng cho cô quản lý, chỉ bán những mẫu thiết kế của cả hai, vốn có chung đam mê thời trang nên khi cô bàn tính, chị đồng ý ngay. Thật ra chồng là chủ tịch cả một tập đoàn lớn, vậy nên chỗ này cũng chỉ làm cho vui, phần lớn nhiều việc cho nhân viên và trợ lý.- Mẹ ơi... mẹ ơi... - Côca từ ngoài cửa lon ton chạy vào, Thanh Hằng đi sau lưng xách balo nhỏ xíu hình bánh xe cực dễ thương.
Một căn biệt thư bề thế có khoảng sân rất to trồng nhiều cây ăn quả nhưng lại nằm trong một con hẻm nhỏ. Dĩ nhiên căn nhà to ấy là do Thanh Hằng mua cho ông bà ngoại Coca, khoảng sân to là để "Coca có chỗ chạy chơi" theo lời chị, bởi vì thằng bé vẫn hay được đem sang nhà ngoại gửi lại cả ngày, có hôm sang nhà nội ở cả ngày.
Con nhỏ chứ hai vợ chồng nhà này vô cùng thảnh thơi vì có hai bên ông bà giữ, nó không khó tính khó chịu, chỉ cần tối ba mẹ đón về nhà ngủ là được. Thậm chí Coca đến tuổi học mẫu giáo, hai bên nội ngoại cũng không cho đi, ở nhà ông bà trông vì...tội nghiệp. Khi nào lên lớp một thì vào thẳng trường tiểu học của Phạm Gia.
- Ôi cục cưng của mẹ về rồi à! Hôm nay qua nội chơi vui không? - Thanh Hà ngồi xuống đón thằng quý tử đang chạy lại, xoa đầu nó, hôn hít gò má phúng phính của nó.
- Bình thường hôi, chú ba út á... chú ba Út vẫn chọc ton... Chú bà út rủ con coi phim ma. - Nó ngọng nghịu mét mẹ.
- Trời ơiiiii, rồi con có coi với chú ba út hôngggg??? - Cô cười vì sự ngọng nghịu của nó, vừa buồn cười chuyện Phạm Hương rủ thằng nhóc xem phim ma.
- Haha nó nói với Bee là "Chơi với chú ba út con còn không sợ sao phải sợ ma". Thanh Hằng cũng khuỵ chân ngồi xuống với hai mẹ con, cười tươi thuật lại cho cô nghe chuyện Coca làm Phạm Hương quê xám mặt với đám gia nhân trong nhà. Chẳng ai dạy mà lúc nào nó nói chuyện cũng xuyên xỏ người ta hoặc làm người đối diện tức phụt máu. (Giống ba nó chứ ai).
- Trời trời! Sao vậy Coca??? mai mốt không được nói chuyện kỳ cục như vậy với chú ba út nữa nha. - Thằng nhóc con nhà cô hiểu nó quá mà, như ông cụ non.
- Chứ chú ba út á, chú ba út chọc ton hoài. - Coca chu môi lý sự, tự nhiên lại bị mắng.
- Chú ba Út thích chơi chung với con nên mới chọc con, sau này không được nói gì nữa. Thôi được rồi, vào chào ông bà ngoại đi về nè! - Thanh Hà đứng lên nắm tay Coca đi vào trong, chị cũng đứng lên theo ôm eo cô đi cùng.
Pa con Coca qua đây đón mẹ về, buổi tối là lúc gia đình người ta hú hí với nhau.
- Chồng ăn tối chưa? - Cô vừa đi vừa nhỏ nhẹ hỏi chị, cả ngày không gặp chồng, nên không kiềm nổi liền hôn nhanh lên má.
- Chưa, đợi về ăn cơm với em.
- Mẹ ơi sao mẹ cứ hôn papa giữa đường hoài vậy? Ton nói hoài luôn ó mà mẹ vẫn thích thì mẹ hôn papa thôi. - Hành động tự phát vừa rồi không may lọt vào "mắt xanh" của ông cụ non.
- Ơ ơ... Mẹ... - Cô đỏ mặt thật không biết nói gì với nó, đúng là Coca bắt gặp mấy lần rồi, lần nào nó cũng "căng thẳng" như vậy, nhưng cô không bỏ được thói quen này.
- Nè nhóc con. - Chị đứng khựng, ngồi xuống xoa đầu nó. - Hôn papa một miếng coi.
Thằng bé không đề phòng, lập tức nghe lời hôn lên má chị.
- Đấy, con cũng khác gì mẹ đâu? Đây cũng ngoài đường mà ta... - Chị làm điệu bộ vô tư bắt bẻ.
- A! Ba dụ ton, ba xấu bụng, ba bắt nạt ton nít... - Coca biết bị lừa liền bức xúc.
Người nào đó không hề xấu hổ với đứa con nít, còn làm vẻ mặt độ lượng, ung dung đứng lên.
- Thôi bỏ đi nhóc, lần này ba tha cho nhá, sau này không được bắt nạt vợ của ba nữa.
Hậm hực vụt chạy vào trong cầu cứu ông bà ngoại, không thèm chơi với papa. Haizzz làm người ta có cơ hội hôn vợ một cái rõ kêu, thích hết sức.
*******
Gia đình nhỏ về nhà chiều chạng vạng, trên đường đi chị ghé mua đồ ăn sẵn luôn vì sợ vợ về nhà phải nhọc công nấu nướng. Trong lúc cô vào trong bếp cho thức ăn ra đĩa, chị lân la nhích lại gần khều khều Coca, nó còn hờn dỗi vụ lúc nãy nên xụ mặt lầm lì không thèm nói với chị.
- Nè nhóc, con quên vụ lúc nãy ba con mình bàn bạc rồi hả?
- Ba á, pa chọc ton kìa.
- Ờ, vậy thôi! Ai không có em gái chơi chung ráng chịu. - Chị làm như không quan tâm, lấy remute ra chiều sẽ bật tivi.
- Khoannnn! - Coca thoăn thoắt bò đến giật điều khiển lại, tắt đi, ngón tay trắng nõn nhỏ xíu nhìn đáng yêu vô cùng - Vậy papa hứa với ton không?
- Hứa gì?
- Sau này không lừa ton á, không bắt nạt ton vại nữa. - Nó cố đàm phán lấy chút phong độ, mới tí tuổi đã bị bệnh sỉ diện, rất ra dáng chủ tịch tương lai nha.
- Được thôi, nếu con không bắt nạt vợ của papa. - Chị xoa đầu nó hoà hoãn.
- Vậy giờ chúng ta phải nàm thao?
- Thì con nói với mẹ trước, ba viện trợ phía sau... Hồi chiều bàn bạc thế nào? - Chị ôm thằng bé đặt ngồi lên đùi mình.
- Dồi lỡ như mẹ hông chịu ời sao?
- Thì.. Thì... Để nghĩ xem? Này, chỉ được thành công.
- Ok. - Hai ba con thì thầm, đập tay nhau nhất trí.
*******
- Ton ăn hết dồi mẹ. - Coca đưa cái tô hết nhẵn ra khoe, từ bé đã được ba mẹ tập tính tự lập, cho tự xúc ăn. Có điều ăn rất chậm, nhưng hôm nay ngoan ngoãn ăn trước cả Thanh Hà.
- Wowwww... Hôm nay cục cưng ngoan quá ta! - Thanh Hà ngạc nhiên khen con một câu.
- Mẹ ơi!
- Hửm?? - Thanh Hà tập trung ăn, có lẽ không hề thấy "địch ở xung quanh", ai đó và Coca mới nháy mắt với nhau kín đáo.
- Có em chắc vui lắm ha mẹ.
- Em hả? Ừm vui! - Thanh Hà vừa cho một miếng gà vào miệng vừa trả lời thằng bé, cứ tưởng nó hỏi vì thấy mình có hai đứa em là Thanh Tân, Thanh Tú.
- Đúng vậy đó Coca, có em rất vui, con thấy papa với chú ba út chơi với nhau vui không? - Thanh Hằng thêm vào.
- Vui chứ! Ủa mà mẹ mẹ... Chừng nào ton mới có em dậy mẹ??? - Coca làm mặt ngây thơ, kịch bản này dĩ nhiên có đạo diễn nha.
- Hả??? - Thanh Hà hơi choáng trước câu hỏi nhẹ nhàng, ngưng muỗng cơm một chút, ra đây mới là ý đồ của thằng nhỏ khi hỏi vòng vo.
- Một mình con không phải được ba mẹ cưng nhiều hơn sao? - Thanh Hà xoa đầu nó dỗ dành, nghĩ tới lúc Coca còn đỏ hỏn chăm nó thức khuya dậy sớm đã thấy rùng mình.
- Nhưng mà bên hàng xóm của ngoại á, thằng Ben sắp có em kìa, xong rồi nhá, tụi nó có người chơi cùng không ai chơi với ton nhá... - Coca xị mặt.
- Em em... Nhà Hoàng sắp có thêm đứa con gái kìa, thằng nhóc lớn còn nhỏ tuổi hơn Coca mà đã sắp có thêm một đứa nữa rồi. - Chị bồi vào.
- Ý của hai pa con là muốn có thêm một đứa chứ gì? - Thanh Hà nheo mắt hiểu ra vấn đề, muốn có em bé thì nói luôn đi, còn dèm ra dèm vào.
- Hì hì em... - Chị cười cười đưa một ngón tay trỏ, dè dặt ý xin một đứa.
- Mẹ... Đi mà mẹ... - Coca tuột xuống ghế chạy sang phía cô lay lay tay.
- Ăn xong thì đi lấy trái cây trong tủ lạnh ăn đi nè, rồi còn tắm rửa đánh răng đi ngủ. Còn chị nữa, ăn nhanh đi chồng. - Thanh Hà cắm cúi ăn tiếp phần mình, chẳng đá động gì đến chuyện "quan trọng" của hai pa con.
Vậy là có hai giọt nước một lớn một nhỏ ngoan ngoãn ăn hết phần cơm, đi tắm rửa, đánh răng, lên phòng ngủ nằm.
Thanh Hà sắp xếp dọn dẹp dưới nhà, bước lên đã thấy trên giường có hai dáng nằm tréo ngẩy giống hệt nhau, một đứa bấm điện thoại, một đứa chơi ipad.
Cô mỉm cười đứng ngắm nhìn một lúc, thế giới của cô gói gọn có nhiêu đây thôi, cái hạnh phúc đơn giản này không phải ai cũng có, tự cảm thấy mình là người vô cùng may mắn. Nhẹ nhàng bước đến, như thường lệ phải vào nằm giữa, bởi hai người đã chừa cho cô sẵn một khoảng.
- Mẹ ơi... - Thanh Hà vừa nằm xuống, Coca lập tức quăng ipad không chơi nữa, xoay người sang phải ôm lấy cô, chân quắp lên eo cô, tay lần mò tìm một bên ngực mẹ, bàn tay nhỏ xíu xoa xoa lên đó như một "đặc quyền". Mặt nó bắt đầu biểu hiện nét buồn ngủ.
- Em! - Chị cũng bỏ điện thoại xuống xoay người sang trái ôm cô, đó là lý do vì sao lúc nào Thanh Hà cũng phải vào nằm giữa.
- Coca, buồn ngủ rồi sao không về phòng ngủ đi con? - Thằng bé dĩ nhiên có phòng riêng, mỗi ngày trước khi ngủ nó chỉ qua phòng ba mẹ nằm chơi với hai người thôi.
- Ton nằm với mẹ chút... - Coca ngáp dài.
Hôm nay thằng bé chướng lên bất chợt, nó không để tay yên trên "ngọn đồi bên trái" thuộc sở hữu thường trực của mình nữa, mà cắt cớ lần mò tìm sang bên kia, mắt nhắm lim dim.
Chợt nó phát hiện một điều lạ, đồi bên kia kì lắm, giống như có bàn tay ai đó chiếm giữ mất rồi, cồm cộm. Lập tức bật dậy như lò xo, mở to mắt nhìn xem.
- Áaaaaa paaaaa, của tonnnn màaaaa... - Nó hét lên... Thì ra... Thì ra thủ phạm là papa, nó cứ tưởng hai bên đều là của mình, nhưng trước giờ nó chỉ được có một bên mà không hề hay biết.
- Ơ... Pa... À ừm Pa... Của con bên kia mà. - Chị cũng bật dậy, á à chị chồng thậm chí không biết hổ thẹn còn đi "giành giật" với Coca, trong khi Thanh Hà mặt chín đỏ.
- Của ton hai bên mà.
- Sao con tham lam quá dạ? Thôi được rồi nằm xuống đi pa mẹ dỗ ngủ.
Cuối cùng, Coca đồng ý nằm xuống vì mắt đã sụp mí, một lúc sau thấy nó ngủ say chị mới đứng dậy nhẹ nhàng bế con về căn phòng nhỏ hơn đầy tranh ảnh thiếu nhi.
...
- Chị nha, hư quá à. - Cô ngắt mũi chị, siêu quậy bị đưa về phòng ngủ rồi hai vợ chồng mới được yên ổn tìm vào vòng tay nhau.
- Hư gì? Của chị mà, chỉ cho nhóc con mượn tạm thôi á. - Chị ôm cô cười cười.
- Thanh Hằng, chị muốn có thêm một đứa nữa hả?
- Ừm, không những một đứa đâu, hai ba đứa càng tốt.
- Trời, em không phải lợn, một đứa nữa thôi đó. - Thật ra thấy hai pa con muốn có thêm thành viên tội tội thương thương, cô dĩ nhiên sẽ chiều chuộng hai "ông trời" này rồi, sợ sợ vậy thôi chứ có cực mấy cô cũng chịu, để Coca một mình cũng buồn.
- Ừm, con gái nha em... Yên tâm đi vợ, chị sẽ thuê thêm nhiều người chăm sóc con để em đỡ cực.
Chị nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, áp môi lên nồng nàn một nụ hôn ấm áp, vẫn nhẹ dịu ngọt ngào như đã bao lần, dù có hôn thêm nhiêu năm nữa cũng chẳng đời nào thấy chán.
- Siêu quậy ngủ rồi, không ai tranh giành nữa nhé, giờ thì cả hai bên đều là của papa hết. - Chị đắc ý, đã nhanh chóng cởi chiếc đầm ngủ cô đang mặc bằng động tác đầy điêu luyện, quen rồi.
- Chị... Mới hôm qua mà! - Cô không phản kháng, thậm chí còn hợp tác để chị leo lên thân, chỉ là nói vậy thôi.
- Phải tranh thủ trước mới được, sắp tới nhịn một năm lận đó trời. - Chị cười tươi, chất giọng đã bắt đầu trầm đυ.c.
Đúng ha, sắp tới phải một năm lận, cũng tội chồng thiệt, vậy nên Thanh Hà không nói thêm, nhẹ nhàng quàng tay qua cổ chị... Cả hai lôi kéo nhau vào một cuộc yêu nồng nàn, dẫu trải qua bao lâu, bao nhiêu năm tháng, tư vị này vẫn mãi mãi vẹn nguyên như lần đầu tiên năm ấy.
...