Chỉ Yêu Mình Em [Hương Khuê] [Kiều Lan]

Chương 47

Chương 47: Đưa nhau đi trốn.
Thanh Hằng lái xe một đoạn, chỉ qua bên kia cầu Sài Gòn đã là ngoại thành, rẽ vào một con đường nhỏ vắng vẻ ngoằn ngèo, chạy thêm một đoạn nữa... Dừng lại ở quán cafe nhỏ nhưng được trang trí đẹp đẽ. Chọn một góc bàn đầy hoa leo buông xuống, có thể phóng tầm ngắm ra cánh đồng cỏ lau thoáng đãng rộng lớn. Từng cơn gió mơn man làm ngọn cỏ ngã nghiêng đưa đẩy, quả lý tưởng vô cùng.

Chị kéo ghế ngồi sát bên cô. Thanh Hà của chị đang dùng vẻ mặt thích thú nhìn ngắm xung quanh, lâu lắm rồi cô mới cùng chồng đến chỗ lãng mạn thoải mái thế này, thật là êm đềm. Hiếm khi vợ chồng thảnh thơi bên nhau vầy, lòng bỗng xao xuyến bâng khuâng... Ngước lên nhìn gương mặt xinh đẹp quen như hơi thở... Cô cảm giác vẹn nguyên như hồi đầu tiên bị rung động trước vẻ đẹp ấy.

Cảnh vật hữu tình chưa chắc là đủ, còn phải xem ta đi cùng ai?? Mới thấy đầy đủ sự bình yên!

- Ở đây đẹp quá chị. - Thanh Hà nhắm mắt hít thở chút khí trời dìu dịu, nắm tay chị, bàn tay dành riêng cho cô, bàn tay không quá rắn rỏi nhưng đủ tin cậy để cô giao phó cả cuộc đời này...

- Ừ! Hồi cấp ba chị hay trốn học đến đây. - Chị xiết lại tay cô.

- Hả??? - Chị nói một câu bình thản nhưng làm cô giật mình, giật mình bởi vì chị chồng chuẩn "con nhà người ta" cũng trốn học?

- Haha, vì cô giáo giảng bài chán quá, toàn mấy cái chị đã biết rồi, nên kiếm chỗ yên tĩnh đọc sách hoặc là tự học cái khác còn hay hơn. - Chị biết sự tròn mắt vủa cô vợ ở đâu ra, nên mỉm cười xoa xoa đầu vợ giải thích.

- Vụ này mai mốt không được kể với Coca, chị sẽ dạy hư con mất đấy. Bày đặt trốn học. - Thanh Hà cười tươi, chu môi phòng má vuốt nhẹ sống mũi cao của chị. Cử chỉ yêu thương cùng với biểu cảm cực đáng yêu từ cô làm lòng Thanh Hằng mềm nhũn, choàng tay qua eo kéo vợ sát vào người mình thêm dù đã rất sát.

- Chị không trốn học, là khoác cặp đi hiên ngang ra đó chứ.

- Ơ, vậy cô giáo không nói gì sao??? - Cô lại tròn mắt.

- Trường do ba mẹ mở cho chị với Bee và mấy đứa em trong dòng họ học.

- Trời! - Cô choáng. - Từ lớp một đến hết cấp ba sao?

- Ừ! Nhưng sang nước ngoài học đại học. Chị nghĩ sau này phải đem một chi nhánh đại học về Việt Nam cho Coca.

- Trời ơi! Rốt cục chị giàu đến độ nào và giỏi đến độ nào hả chồng?

Thật ra ở bên chị bao lâu, làm vợ chị bao lâu, thậm chí có con với chị... Cô cũng chưa bao giờ cô hỏi chị giàu bao nhiêu? Có bao nhiêu tiền? Những gì chị làm cô điều đón nhận tự nhiên, tin tưởng đến mức không thắc mắc. Và chị chồng cũng chẳng để cô phải mở miệng nói rằng đang cần cái gì, mọi thứ điều xuất hiện trước khi cô cảm thấy cần thiết, thẻ ngân hàng của cô xài liên kết với thẻ của chị, không biết trong đó có bao nhiêu tiền, mua gì chỉ cần đưa ra cà thẻ. À mà thường thì đi shopping với chị nên không phải nhìn giá.

Trong túi xách cô, chị tự bỏ đầy tiền mặt, chị chồng cô vẫn thích xài tiền mặt hơn... Thực tế dù chị có bao nhiêu tiền hay chẳng có đồng nào, Thanh Hà cũng chỉ yêu chị đến vậy thôi... Chị dẫn đi đâu cô cũng chịu dù vỉa hè hay nhà hàng, chị cho ăn gì cô ăn nấy dù món bình dân hay ngón ngon vât lạ, chỉ cần chị thích! Mà thường thì chị người yêu chỉ dẫn đi ăn những món cô thích, không biết do trùng hợp chị cũng thích hay người ta chọn theo ý cô.



- Chị giàu và giỏi đến độ cưới được giai nhân đẹp nhất đây này. - Thanh Hằng nhàn nhã trả lời. Câu trả lời khiến người ta ấm áp đến đỏ mặt. 

Tiền bạc có thể khiến ta hạnh phúc hơn, địa vị có thể khiến ta quyền lực hơn, vật chất có thể khiến ta manh mẽ hơn... Nhưng khi yêu đúng người mới khiến cuộc đời ta thú vị nhất!

 

Chị xoay sang hôn nhẹ lên má cô, Thanh Hà hơi cúi mặt, cụp mi mắt nhìn xuống tay chị đặt trên đùi mình, sau đó nhắm hờ để thưởng thụ chút hương vị hơi thở chị phả vào mặt mình thật gần.

Cô cảm nhận cánh môi mọng đỏ mềm mại của chị đậu lên da thịt ở gò má thật lâu, cánh môi ấy rất ấm, ấm đến độ làm tim người ta bắt đầu đập mạnh hơn, thổn thức hơn, dẫu đã là vợ chồng, nhưng lúc gần chị cô chưa bao giờ thấy đủ, chưa bao giờ thôi rung động.

- Thanh Hà à... - Chị lơi ra một khoảng đủ để gọi tên.

Cô mở mi mắt ngước lên, đồng thời bàn tay thon của chị vừa tầm nâng nhẹ cằm cô cao một chút. Cúi gần dần, gần dần... Biết chị sắp làm gì Thanh Hà lại tiếp tục nhắm hờ mắt, thật ra bao giờ hôn nhau cô cũng nhắm mắt, không phải vì ngại ngùng mà bởi lẽ khi nhắm mắt lại sẽ cảm nhận được sâu hơn những ngọt ngào từ chị.

Chị in lên môi mình lên nụ hôn môi nồng nàn, hai đôi môi như sinh ra dành riêng cho nhau, vừa khít... Dường như càng lúc "tướng phu thê" càng rõ rệt, gương mặt cũng na ná nhau mất rồi!

Lúc đầu chị chỉ là mυ'ŧ máp nhẹ nhàng cánh môi thơm, sau đó cảm thấy chưa đủ hài lòng, Thanh Hằng hơi nghiêng đầu, dụng chiếc lưỡi ẩm ướt của mình xâm nhập tìm chiếc lưỡi nhỏ nhắn trong khuôn miệng cô, Thanh Hà hiểu ý liền chiều chuộng hé môi giao hoà cùng chị, cuốn vào đấy đắm say như hai con rắn nhỏ ra sức quấn lấy nhau... Đê mê... Diệu vợi...

- Dạ hai chị ơi, thức uống đây ạ! - Phục vụ bê đồ lên, cô nàng nuốt khan một cái rồi lịch sự đặt từng món lên bàn.

"Những vị khách xem quán này như chốn không người" lập tức giật bắn, hoảng hồn buông nhau ra...

- À ừm... Cảm ơn... - Chị gật đầu, ngập ngừng quay hướng khác. Thanh Hà dĩ nhiên mặt đỏ hơn mặt trời hoàng hôn, cúi gầm không dám ngẩng lên.

Cô gái nhanh chóng rời khỏi cái bàn trong góc ấy, biết là "hai chị đẹp" cố ý quay mặt ra đồng cỏ mênh mông không bóng người rồi, nhưng hôm say mê như vậy quả thật làm người ta... thèm thuồng mà!

- Trời ơi... Em chết mất... - Người phục vụ vừa khuất dạng, Thanh Hà lập tức úp mặt vào vai chị trốn mất luôn.

- Thôi kệ đi em, đâu có ai biết mình là ai. - Chị khuấy ly cafe cho những viên đá tạo lên vài tiếng động cho đỡ xấu hổ.

- Hic hic thôi mình đi chỗ khác đi chị... Em không muốn ngồi đây nữa đâu.





Thanh Hà phụng phịu làm chị mềm nhũn, đừng có dùng ngữ điệu này nói chuyện với người ta chứ, sẽ chết người đó biết không? Chị lại không chịu nổi nữa rồi, vòng tay choàng lấy eo cô.

- Thôi vợ ngoan, uống nước nhanh rồi mình đi nha. - Chị dỗ dành. - Cái này ngon nè, còn có tiraminsu.

Thanh Hà nghe vậy từ từ chui ra, hướng mắt đến cốc matcha đá xoay chị tự kêu cho cô và một chiếc bánh ngọt nho nhỏ trên đĩa sứ trắng.

- Ừm nhìn ngon quá ha! - Cô bắt đầu thấy thích thú, từ lúc sinh Coca đến giờ ít khi được ăn uống đồ ngọt, thích thật... 

Chị cười chăm chú nhìn cô xem vợ ăn ngon lành thế nào? Ai ngờ Thanh Hà chỉ uống một ngụm matcha, tận hưởng sự béo ngậy rồi tiếp tục ăn một muỗng bánh, quên bẵng chuyện mình vừa ngượng ngùng.

Nhưng mới mỗi thứ một miếng như vậy cô đã thôi?



- Không ngon hả em? - Chị có chút hụt hẫng vì lúc nãy đã cố tình dặn dò pha chế kỹ lưỡng để làm cho đúng ý cô.

- Không phải, ngon lắm chị! Nhưng mà em không dám ăn, khó khăn lắm mới giữ được dáng sau sinh... - Mặt cô bí xị nhìn vào hai món đồ ưa thích trên bàn mà tiếc nuối, vậy mới có chiếc eo nhỏ nhắn cho chị ôm vừa tay này!

- Không được, em ăn đi. - Chị phì cười cầm cốc nước lên, đưa ống hút dâng tận miệng cô, sao đó vít một miếng bánh đưa ngay trước mặt.



Thanh Hà miễn cưỡng há miệng cho chị đúc ăn.

- Em sẽ là một con lợn mất. - Cô phòng má nhăn mặt.

- Không sao đâu vợ.... Chị sẽ nuôi em cho đến khi thành con lợn béo nhất, không còn ai dám yêu em nữa để một mình chị yêu thôi! - Thanh Hằng không thể giấu được nụ cười má lún thoải mái nhất, tay vừa liên tục đúc bánh cho cô ăn.

- A! Không đượcccccc...

 

- Không được cũng phải ăn, ăn điiiii...

Một buổi sáng đẹp trời với tiếng cười giòn tan của hai vợ chồng mém chút nữa là còn son!

- Chị bây giờ đi đâu? đến chiều mới đón  Coca. - Cô hỏi chị khi đã yên vị trên xe. Quán cà phê không thể ngồi mãi, vã lại sau sự cố hôn nhau bị bắt gặp quả tang, hai vợ chồng cũng chẳng dám ngồi đem cái mặt dày mà ngồi lâu.

Dù gì hôm nay cũng được một ngày đưa nhau đi trốn. Làm sao ai biết được hạnh phúc bao nhiêu??? Người ta sẽ trân trọng nhau hơn khi yêu thương nhau cháy lòng mà không được gần gũi! À không, được nhìn thấy nhau nhưng không được chạm vào nhau thì đúng hơn. Vậy nên sẽ còn cảm thấy thời gian này quý báu vạn lần nữa kìa.

- Vợ à! - Thanh Hằng nhẹ xoay mặt nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa đầy ngập nhu tình.



- Dạ...





- Về nhà một chút nha em. - Chị nuốt khan nhìn thân thể vợ từ trên xuống dưới, nắm bàn tay nóng bỏng của cô nâng lên, đặt môi mình vào đó thật lâu, trong giọng nói có chút vẩn đυ.c.



- Ừm! - Thanh Hà hiểu ý, gò má ửng đỏ gật đầu, không thể phủ nhận cô cũng đang muốn gần chị hơn một chút... Ngũ quan của mình tựa rằng "nhớ" cơ thể người ấy biết bao, nhất là hai bàn tay và chiếc lưỡi hư hỏng của chị...

Ngày còn dài...

******

Phạm Hương và Lan Khuê bế Coca về nhà mà cứ như đang ôm trên tay một báu vật vô giá.

Cổng biệt thự mở ra, gia nhân đứng xếp hai hàng từ ngoài hàng rào vào đến tận sảnh bên trong để... Đón thiếu gia!

Ông bà nội có lẽ đã đứng đợi từ rất lâu, bà hớn hở nhận cháu từ tay Lan Khuê, vẻ mặt không có một chút nào là còn bệnh hay mệt mỏi.

- Trời ơi cháu tôi... - bà lập tức ôm thằng bé vào lòng, nó bị động, từ từ mở mắt. Bất chợt nhoẻn miệng cười, hai cái má lúm hằn sâu, giống Thanh hằng y hệt như đổ khuôn.

Cả ông và bà gần như đứng tim trước nó, thật không thể tin được giống đến thế, đẹp đến thế, không nhận cháu cũng không được mà!

 

- Trời ơi nó giống tôi quá bà ơi! - Ông nội không khỏi thốt lên một câu.

- Nó giống papa nó. - Phạm Hương thở dài, hôm Coca mới sinh mình cũng tưởng bở như vậy, bây giờ đến ba.

- Không, nó giống ba thật mà. - Ông gân cổ cãi lại Phạm Hương.

- Thì ba nói giống ba, nó giống ba nó.





- Bậy, nó giống ba hơn ba nó giống ba...





- Nếu nói như ba thì con giống ba hơn ba nó, vậy nó giống con hơn giống ba nó rồi!



Hai ba con Phạm Hương hack não nhau, trong khi mẹ và Lan khuê mê mẩn chơi đùa với thằng cháu nhỏ xíu ra sức quơ quào chân tay.

Thế là cả ngày, bốn người xúm xít không rời thằng cháu nửa bước dù nó ngủ hay là thức.

Đến chiều tối, Phạm Hương và Lan Khuê dù tiếc mấy cũng phải đưa Coca về, Ông bà nội bịn rịn không muốn buông tay.

Người ta nói: "Cháu ngoại thương dại thương dột, cháu nội không vội gì thương". Vậy mà bên đây là đằng nội cũng phải thương dại thương vội đấy thôi, đằng ngoại bên kia giành chiếm hết thằng cháu. Mà cho dù cho sau này có hết chiếm đi nữa thì nó cũng về ở riêng với ba má nó, chứ dễ gì về nhà này ở luôn, càng nghĩ tới ông bà nội và "chú thím ba" càng tiếc hùi hụi.

Ừ! nhưng dù sao cũng được nhận cháu rồi, thấy mặt là tốt! tốt! Sau này sẽ còn nhiều cơ hội qua đây như vầy.

*******

Bên ngoại giờ này cũng lo lắng không yên, bảo là đi chích ngừa cho thằng bé mà đến tận mặt trời sắp lặn còn chưa về. Bà cứ đi ra đi vào, điện thoại Thanh Hà đổ chuông không ai bắt máy, dĩ nhiên lường trước bà giục giã nên không bắt máy... Điện thoại trong túi quần, mà quần không ở trên người làm sao nghe. (Hoặc là điện thoại ngoài vùng phủ sóng, trong vùng phủ chăn và chìm đắm giữa vùng phủ phê).



Đến lúc thấy xe Thanh Hằng từ từ tiến vào sân, Thanh Hà bế Coca bước xuống bà mới thở phào, phóng nhanh từ trong nhà ra đón tay Coca ngay lập tức.



- Đi chích ngừa gì cả ngày thế?





- Dạ Coca ngủ, nên đi ngang nhà tụi con ghé vào cho nó ngủ ngon, sẵn tiện thăm nhà một chút. - Có vẻ như Thanh Hà đã chuẩn bị sẵn lý do hợp lý nhất.

-   - bà đáp gọn rồi đi vào trong về là mừng rồi lý do gì không có quan trọng.

Thanh Hằng tạm biệt vợ và cả nhà, luyến tiếc ra về.

 

...