Chương 26: Em xin lỗi...
*****Những điều chân thật và tuyệt vời nhất có lẽ nên cảm nhận bằng hành động chứ không qua lời nói...
...nhưng đôi khi, vài lời thật lòng mới có khả năng cho người ta cảm giác yên tâm...
Cho người ta sự khẳng định khi đứng trước nỗi mơ hồ, boăn khoăn...!
Và... những cảm xúc dâng lên từ trái tim là khó cưỡng nhất. Khoảnh khắc ấy, cảm xúc kiểm soát mọi hành động!
*****
- Cậu lên đây làm gì? Trốn ở đâu cũng ám quẻ hết vậy? - Thanh Hằng hất mặt hỏi Ngọc Hà.
- Gì? Bạn lên thăm không vui mừng sao? Đồ vô tình vô nghĩa. - Ngọc Hà không vừa, vẫn là giọng điệu chỉ giở ra với Thanh Hằng.
- Thôi khỏi thăm nôm. - Chị nhún vai lè lưỡi, bất giác liếc sang nhìn Thanh Hà.
- Hứ, xin lỗi đi mình không rảnh, có người muốn gặp cậu thôi.
Ngọc Hà vừa nói xong, trên xe cũng có một bóng người đàn ông mở cửa bước xuống.
- Quốc Cường!!! - Thanh reo lên khi anh chàng vừa ló mặt.
Quốc Cường bước xuống đi nhanh tới chỗ chị, cả hai tay bắt mặt mừng, chị vỗ vai anh thâm tình.
- Đúng là cậu xinh đẹp hẳn ra, Bảnh bao quá này! - Quốc Cường nhìn Thanh Hằng từ trên xuống, không khỏi cảm thán một câu.
- Cậu cũng đẹp trai ra nhiều đó! - Thanh Hằng cười tươi, điều gì vui hơn khi người bạn thân lâu năm không gặp bất ngờ về thăm.
- À! Đây là Thanh Hà sao? - Quốc Cường chỉ vào cô gái bên cạnh Thanh Hằng cười ẩn ý.
- Đồ nhiều chuyện! - Thanh Hằng không trả lời Quốc Cường mà xoay qua lừ mắt với Ngọc Hà. Sau đó cả ba cười ngất, chỉ có mỗi Thanh Hà ngơ ngác, cô thật sự không hiểu ba người họ nói gì, càng không hiểu chuyện gì khiến họ thích thú như vậy, và nỗi lo âu nặng lòng cô vẫn trìu trĩu không thuyên giảm.
- Thanh Hà, đây là bạn cấp 3 của chị, cậu ấy du học ở Anh mới về. - Chợt Thanh Hằng lên tiếng. Thanh Hà không trả lời chỉ gật đầu chào Quốc Cường.
- Thôi lên nhà mình đi. - Thanh Hằng nói với hai người kia. - Đi em! - Quay sang cô.
- Ơ thôi, chị tiếp bạn, em về.
- Gì? tụi này tiếp đón gì chứ. Đi nào! - Chị thong thả nói rồi nắm chặt tay cô dẫn lên nhà .
Thanh Hà ý thức được hành động "vô thức" của Thanh Hằng, đáng lẽ cô phải rụt tay về hoặc tìm cách thoát khỏi, nhưng tự nhiên có cái gì đó thoi thúc, khiến Thanh Hà không còn muốn làm vậy, chỉ là có chút ngượng ngùng, nhưng rồi cô ngấp mái mấy đầu ngón tay, xiết nhẹ lại tay chị.
- Wowwww Thanh Hằng, cậu tận hưởng thật đó. - Ngọc Hà reo lên khi vừa đến cổng rào bằng gỗ thông sơn trắng muốt của chị, trên đó treo rất nhiều giò lan đủ loại.
Thanh Hà cũng thoáng chút ngỡ ngàng, nhà chị tuy nhỏ nhưng thi vị, đầy hoa, nằm vắt vẻo trên sườn dốc nhỏ nên thoáng mát không ngờ, phía trên được che chắn bằng khu rừng thông, sáng chiều đều nghe chúng reo vi vυ't vui tai.
Đấy là chưa vào bên trong, ở đó sẽ thấy ngay sự nhăn nắp gọn gàng của chị, căn nhà nhỏ ấm cúng, đủ tiện nghi và mát rười rượi, vậy mà vẫn giữ được nét riêng biệt, mang phong cách "Thanh Hằng".
- Thích thì mua lại đi, mình bán cho rồi dọn lên ở. - Thanh Hằng đùa, chị không nghĩ câu đùa đơn giản đó đi đến đôi tai "nhạy cảm" của ai kia lại như kiểu đang gọi Ngọc Hà lên ở cùng.
- Thôi để dành ở đi. - Ngọc Hà bỉu môi. - Mai Hoàng và Trí sẽ lên, cậu dẫn bọn mình đi chơi. - Ngọc Hà thả phịch xuống chiếc sôfa trắng của chị.
- Mình đâu có mời mà kéo lên chi nhiều cho chậc nhà.
- Đồ ít kỉ, tối bọn mình ngủ ở đây. - Rõ ràng Ngọc Hà và chị lúc nào cũng thân thiết quá mức, thân đến nổi dễ làm người ta hiểu lầm, quá sức hiểu lầm.
- Chị ơi! em phải về, lên thửa hoa. - Thanh Hà khẽ gọi.
- Ở lại chơi một chút. - Thanh Hằng nhìn cô.
- Thôi chị.
- Ừm, vậy chị đưa em về.
- Thôi chị, em đi bộ về được, chào anh chị em về. - Thanh Hà thực sự không muốn nán lại một giây một phút nào, cảnh tượng và những câu nói ở đây sẽ làm cô đau lòng, tim nhói nhói, dây thần kinh sẽ bị nhấn chìm trong cảm giác khó chịu cực điểm.
- Không được! - Chị chau mày, Thanh Hà hôm nay không ngoan chút nào, cái gì cũng không chịu. - Hai cậu cất đồ rồi tắm rửa nghỉ ngơi, mình đưa Thanh Hà về. - Chị quay qua hai người bạn mau chóng dặn dò rồi nắm tay cô ra ngoài.
Thanh Hà không nói nữa, mặc chị làm gì cũng được. Cô chẳng nói thêm với chị lời nào cho đến khi về nhà.
****
Sáng nay Thanh Hà không lên trợ giảng, Thanh Hằng dạy bọn trẻ mà cứ lóng ngóng ra cửa. Vậy mà, đến hết giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng mình trông mong.
Vừa hết giờ, chị lập tức đội chiếc mũ lưỡi trai lên, đạp hộc tốc qua nhà, Mai nói Thanh Hà không ở đó, chị lại chạy đi mất.
Lên thửa hoa cũng chẳng có Thanh Hà, nhưng những bụi hoa còn thoáng ướt nói cho chị biết Thanh Hà vừa ở đây xong, mấy cái lá vàng úa cũng đã được cắt bỏ để ngay ngắn 1 góc, chắc chắn Thanh Hà làm xong hết mọi việc rồi nên rời khỏi.
Chị lặng lẽ quay xe đi... thật ra chị đã biết cô ở đâu, ngoài đồng cỏ xanh có mặt hồ lóng lánh dưới thung lũng thì Thanh Hà của chị chẳng còn chỗ nào khác. Mỗi buổi chiều khi xong hết việc, chị và cô thường đèo nhau ra đó ngồi ngắm trời mây, hoa gió, nước non... nói đủ thứ chuyện trên hành tinh vũ trụ nào đó đến sụp tối mới về.
Thanh Hằng khẽ khàng bước tới sau bóng lưng nhỏ nhắn đơn độc, khoảng mươi bước chị có thể đứng song song nói chuyện với người ta như mọi ngày, nhưng thôi... Chị không đến! Rút chiếc harmonica trong túi áo đưa lên môi, nhưng rồi chị lại để nó yên về chốn cũ.
Mỗi ngày hai đứa hay ngồi dưới góc thông già, cô say mê nghe chị thổi kèn, những lúc cô buồn càng thích chị thổi những giai điệu buồn hơn...
Thanh Hằng nhìn bóng lưng mỏng nhỏ ấy, bờ vai mong manh, làn tóc mây phi lao theo gió, đơn độc nhưng thanh cao khó chạm, như một nàng tiên buồn bã giữa chốn hồng trần đầy khổ luỵ. Một giọt long lanh mặn chát bị gió cuốn bay về hướng chị khiến Thanh Hằng có chút ngỡ ngàng...
Chị quay mặt trở lại, lấy chiếc xe đạp quay về nhà! Chị không muốn làm phiền Thanh Hà.
*****
- Em! Đi chơi cùng bọn chị không?. - Một lúc sau, Thanh Hằng quay trở lại chỗ khi nãy chị bỏ đi, bóng lưng kia vẫn ở đó, vẫn khoanh tay đưa mắt xa xăm vô hồn.
- Ủa chị! - Thanh Hà giật mình, đưa tay quẹt quẹt chùi chùi ngang mặt làm nó tèm nhem như con mèo mướt.
- Ừm! Đứng đây làm gì? Bụi bay vào mặt kìa. - Thanh Hà cầm chiếc khăn lau lau khuôn mặt cho cô, có vẻ chị chuẩn bị sẵn, nhưng hành động cứ bình thản như Thanh Hà bị bụi dính mặt thật, làm cô yên tâm rằng chị không biết mình khóc.
- Dạ! Anh chị đi đi. - Thanh Hà nhìn thấy phía sau chị có chiếc oto hôm qua, chắc đi cùng Ngọc Hà và Quốc Cường.
- Không được, em phải đi cùng. - Nói rồi chị tự động lôi cô lên xe và Thanh Hà không có sức kháng cự.
******
Ngọc Hà đòi đi thung lũng vàng, nghe nói cảnh ở đó đẹp, và dĩ nhiên Quốc Cường đồng ý, Thanh Hằng không phản đối còn Thanh Hà thì luôn im lặng.
Có vẻ Ngọc Hà và Quốc Cừng thích thú lắm,vừa bước xuống xe đã có Hoàng và Trí đứng ở cổng, họ hẹn trước. Mọi người mừng rỡ bằng cái kiểu mừng "không thể tin được" của đám bạn thân, dè bỉu nhau đủ kiểu. Nhất là Thanh Hằng, bị cả đám đem ra làm đề tài bất hủ, chuyện chị "bỏ phố lên rừng". Mà cái người đứng bên cạnh mặt đỏ bừng bừng, biết rõ vì mình chị mới lên đây.
Rồi đến lượt Trí và Hoàng nhìn Thanh Hà ẩn ý, cười cười với Thanh Hằng, chị quắc mắt lườm một cái mới thôi.
Khi cả đám mua vé xong chuẩn bị vào trong, Thanh Hằng bỗng lôi mấy cái khẩu trang y tế trong túi ra đeo.
- Này, cậu trốn nợ à? - Hoàng chau mày, đi du lịch mà định làm ninja sao?
- Ở đây đâu có nắng. - Ngọc Hà nhìn xung quanh, cũng thắc mắc cô bạn làm trò gì.
- Tránh bị hôn bất ngờ. - Thanh Hằng bình thản, tay vẫn đều đều đeo đến cái thứ ba. Thật sự là chị đang đề phòng, bị một lần thôi là muốn chết, không thể để lịch sử lập lại.
- Hahhaha... - Cả đám phá lên cười làm Ngọc Hà đỏ mặt, rất muốn chạy đến nện Thanh Hằng một trận, lần trước là bất khả kháng chứ bộ! Còn Thanh Hà ngơ ngác, cô không hiểu, mặt ngô ngố đến tội.
Nhưng rồi nỗi buồn trong cô chiến thắng, mặc bọn họ vui vẻ, mặc họ trêu ghẹo nhau, Thanh Hà vẫn giữ tâm trạng buồn thảm như bị ép buộc đi cùng. Rốt cục vào trong, Thanh Hà cũng tránh mặt, tranh thủ lúc cả đám không để ý liền trốn mất, khung cảnh quá đẹp chi phối mọi người, một lúc sau cũng mạnh ai nấy đi.
- Thanh Hằng... - Ngọc Hà đến vỗ vai khi chị đang đứng một mình suy tư trên rừng thông, bên góc phải khu du lịch rộng lớn, ở đây ít người, có rất nhiều những bụi hoa đua nở nên hơi khuất.
- Gì?
- Cậu chưa nói với Thanh Hà sao?
- Nói gì? - Chị tránh né, nhìn hướng khác, nét mặt buồn man mác.
- Chuyện cậu và mình không quen nhau, chỉ là hiểu lầm, cậu bị hại, cậu bị mình cưỡng hôn, cậu chỉ yêu một mình em ấy.
- Phải nói thế nào đây? Em ấy tin không? Mọi chuyện diễn ra sờ sờ trước mắt... - giọng chị xa xăm, có một nỗi dằn vặt.
- Có nghĩa là em ấy vẫn nghĩ mình và cậu yêu nhau? - Ngọc Hà e dè hỏi, quan sát chị ngờ vực.
- Tình yêu và sự tin tưởng phải do mình tự tạo ra bằng hành động chứ không qua lời nói, nếu em ấy vẫn không hiểu được mình yêu em ấy đến thế nào đó là do mình chưa tốt, mình không thể hiện được, tại mình kém cỏi thôi! - Chị thở dài thêm lần nữa, đúc hai tay vào túi quần bước đi vài bước, đưa đôi mắt sâu thẳm ra đâu đó, buồn thiu.
- Cậu khờ thật, con gái yêu bằng tai! Cậu bỏ cả sự nghiệp cả tập đoàn, bỏ gia đình bạn bè, lên đây chịu khổ không phải chỉ vì em ấy sao? Đến nước vậy em ấy vẫn chưa hiểu thì quá ngốc rồi! - Ngọc Hà trách móc, tên bạn mình yêu kiểu gì kì cục, cũng xót bạn mà gay gắt với Thanh Hà một chút.
- Đó là do mình tự chọn lấy, em ấy không biết cũng không liên quan chuyện này, mình cảm thấy bây giờ rất tốt. Ít ra vẫn được ở gần Thanh Hà, ngày ngày nhìn thấy em ấy. - Chị nói bằng giọng chắc chắn, không hối hận.
- Ừ tuỳ cậu thôi nhưng mau về đi còn lo công ty, một mình Bee cũng đuối lắm đấy, sắp tới mình sẽ rút lui, với ba mẹ cũng mong cậu lắm, khi không bỏ đi mất.
- Gì? Sao lại rút lui? - Chị ngạc nhiên, quay phắt lại nhìn nàng.
- Quốc Cường định thành lập công ty, và mình sẽ làm cùng anh ấy. - Thật ra trước đây bị Thanh Hằng lôi kéo về công ty, bây giờ Thanh Hằng không ở đó, vã lại ngày ngày gặp Bee ngại ngại.
- Định về chung một nhà rồi sao? - Chị cười.
- Cậu biết à?
- Nhìn hai người là biết rồi. Mình nghĩ tự Bee sẽ gánh vác công ty được. - Chị hơi ngỡ ngàng rồi nhanh lấy lại bình thản.
- Điên à! Cả một tập đoàn đấy, cậu dành ra vỏn vẹn 6 tháng để dạy Bee thôi thì làm sao lo nổi một mình, cậu định ở đây cả đời sao? Và mình chắc em ấy không hiểu thì cả đời cũng chẳng tự hiểu được đâu. - Ngọc Hà hơi bực, Thanh Hằng chưa bao giờ vô trách nhiệm như thế này, tình yêu đúng là có ma lực làm con người ta mụ mị.
- Sáu tháng, mình đã bỏ Thanh Hà một mình để lo cho công ty, lúc ấy mình đã nghĩ... Sẽ lấy cả đời mình ra để bù đắp khoảng thời gian đó...
Thanh Hằng chấp tay sau lưng, ngẩn cao đầu trả lời như thể chị vô cùng tự hào với quyết định của cuộc đời.
- Cậu..
- Ngọc Hà! - Quốc Cường đứng trên sườn dốc gọi lớn, anh đứng đợi cô xuống nói chuyện với Thanh Hằng nãy giờ.
Ngọc Hà định nói gì đó nhưng cũng chẳng thèm tiếp tục đôi co với tên cứng đầu này, biết tính hắn vốn lạnh lùng, cố chấp không nghe lời ai, giờ lại lọt sâu vào lưới tình, dĩ nhiên ngàn lời nói của nàng cũng bằng không, thế nên bỏ mặc chị lại đó, chạy lên với Quốc Cường.
Thanh Hằng lặng lẽ tiếp tục đúc tay vào túi quần, phóng tầm mắt buồn hờ hợt ra mặt hồ phẳng sóng...
Bỗng có ai đó ập vào lưng chị bằng một lực không quá mạnh nhưng rất nhanh, rất dứt khoát, đủ khiến Thanh Hằng giật mình. Vòng tay nhỏ nhắn như quen như lạ xiết chặt eo chị, rất chặt... Những giọt như thác lũ ào ạt ước đẫm lưng áo trắng, nóng hổi.
Trong phút chốc, chị tĩnh tâm lại vì nhận ra người đang ôm mình từ phía sau...
- Thanh Hằng, em xin lỗi!
Tiếng cô xúc động, nấc nghẹn, run rẫy như con mèo vừa dầm trọn một trận mưa bão.
- Thanh Hà à... - Chị đứng yên nghe sóng mũi cũng cay cay.
Lúc nãy, toàn bộ những dòng "tâm sự mỏng" của chị với cô bạn thân, vô tình bị ai đó nghe thấy... Ngọc Hà vừa đi khỏi, dưới những bụi cẩm tú cầu đang khoe sắc có người đứng vụt dậy, không kiềm được xúc động liền ào tới ôm chị mà tức tưởi. Nãy giờ người ta đã cố sức kiềm nén lắm, cắn chặt mấy ngón tay để ngăn tiếng nấc và đợi đến khi Ngọc Hà đi khỏi.
Thanh Hà không nghĩ trong một thời gian ngắn, mọi cảm xúc trong tim bị khơi lên mãnh liệt, đến nỗi không kiềm được bản thân chạy ra ôm chặt lấy người ta.
...