Chương 23: Cuối tuần.
*****Yêu một người hẳn nhiên sẽ quan tâm...
Yêu một người hẳn nhiên sẽ chẳng ngại ngần thể hiện trước mặt người khác...
Yêu một người hẳn nhiên sẽ vì người ta mà có "tâm cơ" một chút...
*****
Thanh Hà lên thửa hoa của mình, hôm nay cô lên hơi muộn vì hôm qua mệt mỏi quá ngủ nướng thêm một chút. Cả tuần cô lên chức "trợ giảng chính thức" của chị luôn. Hôm nào cũng lên lớp rồi hôm nào cũng có người đưa về, hôm nào Mai cũng rủ ai kia qua ăn cơm, rồi hôm nào cô em họ lắm chuyện cũng kêu người ta lên tưới hoa phụ cô coi như trả tiền cơm.
Thanh Hà trố mắt, hai con mắt muốn lọt ra ngoài, đám hoa của cô ai cắt trụi lũi. Trộm hoa? Thanh Hà suýt ngất, ở đây có người trộm hoa sao?
Bỗng từ xa hai chàng trai choai choai khoảng mười tám đôi mươi, chở nhau trên chiếc xe máy và một người đi lẻ. Cả ba chạy tới chỗ Thanh Hà. Dường như họ là người địa phương, đậm chất dân vùng này.
- Tỷ Tỷ. - Một anh chàng chìa ra cho Thanh Hà sấp tiền, dúi vào tay cô.
- Mấy anh là ai, đây là??
- Tụi em giúp Đại Ka cắt hoa lên Đà Lạt bán cho tỷ.
- Hả? - Thanh Hà trố mắt, trộm hoa rồi đem tiền về trả à? Mà Đại Ka là ai.
- Mấy đứa. - Vừa lúc Thanh Hằng chở Mai trên một con xe máy trờ tới.
- Đại Ca. - Ba đứa reo lên.
- Ừ! Xong rồi à? - Thanh Hằng gật đầu chào tụi nhỏ. - Em, lên Đà Lạt chơi. - Quay sang cô mỉm cười, hôm nay cuối tuần nên không lên lớp.
- Chị... - Thanh Hà ngơ ngác.
Mai nhanh chống xuống xe chị, nhảy qua chiếc yên sau còn trống của một anh chàng.
- Đây là Quân, Dương và Thiện, hàng xóm kế nhà chị. - Chị giới thiệu với cô ba anh chàng.
- Còn là đàn em của Đại Ca. - Thiện thêm vào, anh chàng đang phấn khỏi vì được chở Mai thì phải.
- Đi thôi. - Không biết vô tình hay cố ý, Thanh Hằng kéo tay cô lên xe. Chị chủ động quay ra sau đội lên cho cô một chiếc mũ bảo hiểm, cài lại.
Con nai vàng từ nãy đến giờ ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Ờ thì là cuối tuần nên người ta muốn tìm cớ rủ cô đi chơi thôi mà.
Thanh Hà không kịp phản ứng gì thì ba chiếc xe máy đã bon bon băng qua những ngọn đồi. Gió sớm mang theo mùi trà xanh bát ngát.
- Chị.... - Thanh Hà hơi nhoài người ra trước.
Tôi lên đây gần tháng rồivẫn chưa được xuống Đà Lạt chơi.
Thanh Hà hiểu ý, nhưng mà... Cô lên 6 tháng nay còn chưa xuống chơi huống hồ chị, bất quá chỉ đem hoa xuống chợ cho thương lái rồi về luôn.
- Ka, Tỷ... Đẹp đôi dễ sợ. - Dương và Quân chạy vượt lên song song xe Thanh Hằng, cố tình trêu.
Mặt Thanh Hà lại đỏ rần, chẳng lẽ họ biết... Lại còn kêu cô là tỷ???
- Thôi đi hai ông tướng, đi đâu đây? - Chị cười với hai đứa.
- Ăn sáng! - Quân nói nhanh, cậu có vẻ đói, phải thôi, sáng phải dậy sớm đi cắt hoa đem xuống Đà Lạt rồi lại quay về.
- Em... Ăn gì? - Chị nhẹ ngã người ra sau kề sát mặt cô, có lẽ do gió tạt mạnh sợ cô không nghe được.
Thanh Hà cụp mi, nhìn theo một sợi tóc mình rơi lên vai chị... Mùi hương quen thuộc đưa đến mũi cô vừa nhanh vừa nồng đậm, gương mặt chị lại gần đến làm người ta phát ngượng.
- Em ăn gì cũng được. - Cô lí nhí, hơi ngã người ra trước nói cho chị dễ nghe và cũng chỉ "vì gió mạnh" thôi nha!
- Người ta chỉ bán bún, phở, bánh canh, hủ tíu... Không bán "gì cũng được". - Chị cười, chủ tịch dạo này thật hư, thích trêu Thanh Hà mọi lúc mọi nơi.
- Chị... - Cô đánh nhẹ vào vai chị một cái, bờ môi đỏ cong lên. Sáng nay thật đẹp trời!
******
Cả đám tấp vào quán cafe ngay trung tâm sau khi ăn no nê. Công nhận 3 cậu trai và cả Mai đi với nhau, chỉ cần bỏ thêm một con vịt cùng mấy hoa atisô vào giữa là lập tức thành cái "chợ Đà Lạt" đúng nghĩa.
Chúng nhanh chóng làm quen với Thanh Hà, chọc ghẹo cô đến khi đỏ mặt trước cả khi đã quen thân.
- Chị Thanh Hằng mới lên mà nạp được đàn em rồi. - Mai ngưỡng mộ chị.
- Trời ơi Đại Ca vừa tài hoa vừa phong độ, đừng nói tụi này, mấy cô nàng gần nhà đều mê mệt đó nha. - Thiện huyên thuyên tâng bốc chị, đâu biết có hàng lông mày rậm rạp được tỉa tuốt cận thận đang biểu tình ý khó chịu.
- Đừng nói linh tinh. - Thanh Hằng đặt ly cafe xuống, nhìn Thiện.
- Chứ sao, đúng là vậy mà, Ca mới lên mà đã dành hết gái của vùng này... - Dương bức xúc.
- Đúng vậy, hôm qua còn có cô nàng ngượng ngùng chặn đường của Ca để đưa tấm thiệp màu hồng kìa, cô bé xinh ơi là xinh cầm cái thiệp tự làm, vậy mà Ca không nỡ nhìn ngang một lần khiến con bé thất vọng tràn trề. - Quân làm một tràng minh họa cho lời nói hai thằng bạn.
- Chậc! Chậc! Bởi vậy em gái ơi là em gái, phải chi tặng nó cho anh thì có phải chúng ta có cơ hội vẽ lên chuyện tình cổ tích không... - Dương tiếc nuối.
- Có không đó chị Hằng? Ghê thiệt. - Đến Mai cũng không tha cho chị.
Có đôi mắt nai to tròn khẽ dao động liếc nhìn chị một cái. Nhưng con sói kia không hề có chút hoang mang hay sợ sệt, thậm chí cánh môi anh đào cong nhẹ, mím một cái rồi khẽ mấp mái những đường viền tuyệt mỹ:
- Người ta phát tờ rơi!
Cả đám thật sự muốn té ghế cái rầm, vậy mà Ca cũng nghĩ ra sao? Phát tờ rơi cơ đấy.
- Hồi dạo ở Sài Gòn cũng có cô gái chặn đường chị ở công ty để tỏ tình. - Thanh Hà chợt hồi tưởng về cái hôm có cô nàng tỏ tình với chủ tịch, cả đám nhân viên còn đứng reo hò kịch liệt, nhưng tảng băng bước đều và không mảy may, đi lướt qua người ta như không tồn tại.
Thanh Hà liền lên tiếng, làm gì có chuyện "phát tờ rơi" như chị nói được chứ. Thanh Hằng này đào hoa không chịu nổi, cô phải "tố cáo" chị luôn, rõ ràng có người tỏ tình chị mà không chịu nhận. Thanh Hà ơi Thanh Hà, là ý gì đây? Ghen tuông sao?
- Hửm? - Thanh Hằng mím môi dưới, mắt biểu hiện ý cười cợt... - Không có ấn tượng!
- Không thể nào! Điêu ngoa. - Thanh Hà gay gắt phồng má.
- Đúng mà, làm gì có ai lại tỏ tình ngoài đường. À hay là có người tỏ tình em giữa đường nhỉ? - Chị quay nhìn thằng cô, ánh nhìn trêu ghẹo. Người tỏ tình cô giữa đường đó chẳng phải là chị sao mà còn...
- Ơ... Em em... - Thanh Hằng này quả thật ít nói, nhưng chị mà nói thì thánh không cãi nổi huống hồ Thanh Hà tiểu thụ.
- Ca thật ghê ghớm, Tỷ ơi ly dị, nhất định phải ly dị. - Quân nhoi lên.
- Đúng đúng đúng... - Hai tên kia hùa theo.
Thanh Hà nhìn cậu trai, không biết nên khóc hay nên cười, ở đâu ra Ca với Tỷ rồi còn ly dị, haizzzz mặt Thanh Hà cả sáng nay không phút nào ngưng đỏ được.
- Thôi nào, đi chợ! - Chị gọi tính tiền, mấy tên đàn em này rất bá đạo, nếu cứ để Hà Hậu Đậu da mặt mỏng của chị ngồi đây một hồi sẽ chết chắc... Nếu không vì sợ Thanh Hà ngại ngùng từ chối đi chơi, cũng chẳng nguyện ý rủ đám tụi nó đi cùng làm gì.
******
Đà Lạt mùa thu với cái nắng không mấy gay gắt làm lòng người cũng mát dịu cả đám loay hoay ra chợ, chị đi cạnh cô lâu lâu liếc nhìn, người ấy tủm tỉm rung nhẹ bờ vai mỏng nhỏ... Mọi thứ trở nên êm đềm nhưng đầy phấn khởi.
- Thanh Hà, vào đây!. - Chẳng biết vô tình hay cố ý, chị nắm tay cô kéo vào một hàng quần áo.
Chị lấy một chiếc khăn choàng, tự tay choàng qua cổ cô, tỉ mẩn, ân cần, ôn nhu...
- Khăn choàng của em ở nhà mỏng quá! - Chỉ một câu nói như thế, và rồi những chiếc khăn choàng đẹp nhất, ấm nhất trong hàng quần áo đó đều được gói vào túi cho chị. Đương nhiên ba tên loi nhoi sẽ phải xách đồ rồi!
Chị lại kéo cô vào một hàng khác, tay vẫn nắm từ nãy giờ không biết vô tình hay cố ý. Một cửa hàng lớn, toàn đồ hiệu. (Đại Ca dê tặc à! Người ta vẫn chưa đồng ý làm người yêu mà, haizzzz).
- Thanh Hà! Áo ấm của em cũng mỏng. - Lẽ hiển nhiên là tất cả những chiếc áo tốt nhất cũng được gói hết vào cho chị.
- Thanh Hằng à...
- Là mua cho giáo viên trợ giảng để còn dạy mấy đứa nhỏ thật tốt! - Vậy là có người cứng họng chẳng từ chối được lời nào.
Hết mùa thu này sẽ là mùa đông, có nghĩa hôm nay đâu phải đi chơi Đà Lạt như ai kia nói, chỉ là muốn đi mua sắm đồ cho người ta khi mùa đông sắp tới thôi! Vậy đồng nghĩa với việc có 5 con nai tơ vào tròng.
- Mai à, em cũng chọn áo ấm đi. - Chị sực nhớ, quay lại.
- Em cũng được sao? - Mai hớn hở.
- Ừ! Phải trả tiền cơm chứ. - Chị gật đầu, mỉm cười.
- Yead, chị Hằng thật tốt, nhưng mà... - Mai ngập ngừng, chị là tình nguyện viên thì lương được bao nhiêu, mua cho Thanh Hà nhiều như vậy rồi mình không thể đòi hỏi. Rõ ràng Thanh Hằng có ý với chị mình, nhưng bản thân chẳng can hệ gì cả...
- Không sao, em chọn đi, chị sẽ góp ý. - ...Nhưng nét mặt Thanh Hằng vô cùng thành ý.
- Dạ...
Cô nhìn chị, sự băng lãnh ngày nào dường như tan biến, giữa hai hàng lông mày luôn biểu đạt sự xa cách mặc định của chị cũng giãn ra với em gái cô, hệt hôm đi với bạn cô. Bất động hoàn toàn với người lạ.
À ừm... Đây là sự theo đuổi mà chị nói sao? động thái theo đuổi? Chính xác là như vậy... Tự nhiên và điềm tĩnh y như chị vậy. Nghĩ đến đây cô phì cười! Rồi có gì đó vụt qua khiến nụ cười lơi dần... Ngọc Hà thì sao?
*******
- Minh Hằng, Minh Hằng... Đó có phải Thanh Hằng bồ thích không. - Tường Vy, và Thuỳ Trang đang lang thang trong chợ Đà Lạt, thấy nhóm cuat chị và cô đang chọn đồ.
- Đúng rồi, là cái chị tình nguyện viên gì đó gần nhà cậu phải không? Đi với ai mà nắm tay nắm chân vậy kìa.
- Đâu? Đúng rồi, chị ấy đó, có người yêu rồi sao? - Minh Hằng nhìn theo hướng Tường Vy chỉ, lập tức thấy chị, chùng giọng.
- Á à, biết nhỏ đó rồi, là hai chị em con Mai bên đồi B á! Nghe đâu con chị mới ở đâu đến cả năm nay - Trang lườm nguýt.
- Có thì có, cậu sợ à, ba cậu giàu nhất vùng này mà sợ ai, thích thì nhích. Người không có người yêu thì phải giành giật với nhiều người, có người yêu rồi chỉ giành với một người không phải tốt hơn sao? - Tường Vy chanh chua.
- Được không? - Minh Hằng ngờ vực.
- Được được, cái gì của mình là của mình cái gì không phải của mình thì giành giật cho được cậu chưa nghe à. Thanh Hằng đó nghe nói vừa tài giỏi vừa đẹp, chỉ có cậu là xứng thôi. - Trang đanh đá không kém cô bạn.
- Thế mình phải làm gì? - Mình Hằng hỏi, mắt vẫn hướng về Thanh Hằng, cô thích chị từ lúc mới lên đây mấy ngày đầu, gần nhà nên chị cứ đi đi về về hôm nào cũng ngang qua ngõ nhà Minh Hằng và chẳng hay một ánh mắt nhìn theo từ tấm lưng áo ướt đẫm mồ hôi vì đạp xe.
Tường Vy kéo Trang và Minh hằng sát vào mình, cả ba thì thầm to nhỏ gì đó.
*****