Chương 2: Bất chợt...
*Một người lơ đễnh, đâu hay một người ngơ ngẫn* Đã bao giờ đất chợt trên đường, bạn nhìn thấy nụ cười của một ai đó rồi đem lòng tương tư chưa.
Những giây phút ấy...
Nếu không duyên sẽ là say nắng, rồi thì đem nụ cười kia giấu vào trong tim, lâu lâu một mình đem ra nhớ.
Nếu có duyên sẽ có lúc là trọn đời, trọn đời yêu người đó và rồi nụ cười lỡ lạc vào hồn mình bất chợt, mãi mãi in hằng sâu thẳm tận đáy tim.
************
Lại một buổi sáng, như thường lệ, Thanh Hằng ngồi vắt tréo chân đọc báo trên bàn điểm tâm, không có gì lạ, không khí vẫn trong lành hơi sương.
Nhưng Lan Khuê hôm nay vẻ bận rộn hơn bình thường, cô căng thẳng hơn cả người đến công ty học việc đang ngồi chiễm chệ nhấm nháp cafe kia. Khuê Khuê loay hoay sắp hết mọi thứ vào túi sách, chuẩn bị kỹ càng, cứ lẫm nhẫm những thứ phải mang theo vì sợ quên gì đó.
- Con ngồi ăn sáng đi, nó đi làm thì tự lo, có gì mà con khẩn trương dữ vậy. - Mẹ xót dạ gọi Lan Khuê.
- Chị đi làm vui vẻ nha, em không biết cần thêm gì nữa không nên nếu thiếu cứ điện thoại về, em đem đến công ty cho. - Lan Khuê mỉm cười với mẹ, nhẹ nhàng ngồi xuống rồi nhỏ giọng dặn Phạm Hương.
- Biết rồi! - Phạm Hương trả lời cụt ngủn, nhưng có trả lời đã là tốt, tâm trạng hôm nay rất vui vẻ thì phải.
- Đi thôi. - Thanh Hằng đứng dậy lấy áo khoát ra xe.
- Ka! Đợi em, qua rước chị Hà nữa phải không?. - Phạm Hương gấp gáp đứng lên chạy theo.
- Chị... Áo khoát. - Lan Khuê lập tức đứng vụt dậy, vớ chiếc áo khoát thẳng thướm mình vừa ủi xong vội vã với theo.
Ba mẹ chỉ biết thở dài lắc đầu, chưa biết cưới Khuê Khuê về là để con bé hưởng sung túc với nhà này hay đang làm khổ nó đây?! Do con bé có tình cảm với Phạm Hương, chứ nếu nó thích Thanh Hằng thì có phải tốt hơn không, ít nhiều cũng chẳng đến nỗi lạnh nhạt như Phạm Hương, Thanh Hằng dù sao cũng điềm tĩnh và ba mẹ "dễ bảo" hơn.
******
- Chào chị Hà. - Phạm Hương vui như đứa trẻ khi xe vừa đỗ trước nhà Ngọc Hà, lặp tức mở cửa băng ghế mình ngồi.
- Hello Bee. - Ngọc Hà đưa tay chào, khoe nụ cười không thể tươi hơn làm lòng ai kia vốn rung rinh càng rung rinh dữ dội. Nhưng rồi, nụ cười tắt dần khi Ngọc Hà ý tứ mở cửa bên ghế lái ngồi vào cạnh Thanh Hằng.
Phạm Hương đứng hình một hồi, bỏ qua chuyện Ngọc Hà "quăng lơ" mình, nhanh chóng theo vào xe để còn bắt chuyện tiếp.
Cả công ty hôm nay chẳng những được ngắm hai "bóng hồng quyền lực" mà còn được bonus thêm một nhan sắc nồng nàng đi chung. Ba người tiến vào sảnh như kéo theo cơn bão tố phong ba, đúng là nhan sắc vạn người mê, à không, là triệu người mê mới đúng!
*****
Phạm Hương tỏ ra chán nản trong giờ làm việc, khác hẳn vẻ phấn khích khi ở nhà lúc sáng, cứ ngồi nhìn Ka chăm chú giải quyết hồ sơ nhíu nhíu đôi mày, chẳng có gì chơi.
Đứng lên đi dạo xung quanh, căn phòng làm việc của Ka thật là cao, yên tĩnh không tiếng ồn xe cộ, ngắm được hết thành phố, nằm thinh không giữa bầu trời xanh, hoà cùng những tầng mây trắng xoá lơ đễnh. Tính ra là rất đẹp, nhưng nốt trầm lặng thế này chỉ hợp với Ka chứ đâu có hợp với mình, nếu sau này vào công ty làm chắc chắn phải xin Ka một căn phòng làm việc khác, bố trí theo lối hiện tại, tiện nghi nhất.
- Đến giờ ăn trưa rồi kìa Ka. - Phạm Hương canh thời gian mãi, cuối cùng cũng hết giờ, nhanh chóng lấy lại vẻ phấn khích.
- Vậy hả? Em đói rồi sao? Ok đi thôi. - Nếu là bình thường Thanh Hằng sẽ nán lại làm nốt cho xong mới ăn cơm, có khi đến hết giờ trưa mọi người vào làm thì chị lục đυ.c đi ăn. Nhưng hôm nay có Phạm Hương đành cắt ngang giữa chừng, chị là luôn luôn nuông chiều đứa em gái này, nó hư một phần trách nhiệm cũng thuộc về chị!.
Chị lấy điện thoại, nhá máy một hồi chuông rồi tắt ngay. Vớ chiếc túi xách Chanel, bước ra thang máy.
Đi được ba tầng, thang máy dừng lại, mở ra, Ngọc Hà đã đứng sẵn, bước vào.
- Rất chuẩn xác. - Chị cười nửa môi nhàn nhạt khen.
- Dĩ nhiên! - Ngọc Hà nhướn mày cười, là cười với chị chứ không phải cười với Phạm Hương như người ta đang khấp khởi mong chờ.
- Đừng nói với em là hai người đang lén lút yêu nhau nha. - Một lúc sau, Phạm Hương hơi bực bội lên tiếng, có cảm giác mình thừa thải giữa hai người bọn họ.
- Haha sao Bee biết hay vậy?!. - Ngọc Hà cười, đưa tay ôm ngang eo chị kéo sát vào mình.
- Gì??? - Phạm Hương trố mắt tin là thật, nếu không muốn tin cũng phải tin, mờ ám, thân thiết đến thế mà.
- Điên khùng! - Chị hờ hững nhìn hướng khác, nhưng chẳng né tránh chiếc ôm của Ngọc Hà, cái eo này dù rất nhỏ, rất đẹp, rất chuẩn, vậy mà từ lúc sinh ra đến giờ cũng chỉ duy nhất Ngọc Hà có "đặc quyền" ôm.
Ba nhân vật V.I.P của công ty dĩ nhiên ăn trưa cũng phải vào phòng V.I.P
- Ka! Ra ngoài gọi thức ăn đi. - Phạm Hương nói với Thanh Hằng, ý đuổi khéo, người ta đang muốn có không gian riêng.
- Sao? Gọi rồi mà. - Chị hơi ngạc nhiên khi Phạm Hương ra lệnh.
- Em muốn uống thêm nước ngọt, Coca nha.
- Ngọc Hà, cậu đi đi, mình không tiện xuất hiện bên ngoài.
Ngọc Hà không nói, định đứng dậy, nhưng Phạm Hương đã kéo tay giật ngược lại.
- Không được, Ka đi đi, đi mà Ka. - Phạm Hương nằng nặc vòi vĩnh.
Thanh Hằng thở dài, lại chiều chuộng đứa em này mọi lúc mọi nơi.
Thanh Hằng đứng ở quầy bán hàng, là lần đầu tiên vị chủ tịch quyền quý xuất hiện "hớ hênh" giữa cănteen.
Cũng hay hay, cănteen công ty lớn đương nhiên rất tốt, sạch sẽ và không quá đông đúc, chen lấn. Chị vu vơ nhìn mọi thứ chung quanh trong lúc đợi lấy nước. Bất chợt ánh mắt sâu thẳm dừng lại...
Nụ cười... Một nụ cười toả nắng hút hồn ở góc bàn cuối, tươi hơn cả vườn hồng nhung nhà chị sáng nay, chẳng vương chút phong trần ngoài khói bụi. Thần thái mang theo "tiên khí", một tầng sương che phủ mờ nhân ảnh, ẩn hiện như xa như gần. Đôi mắt trong veo tựa mặt hồ mùa thu không gợn chút sóng, lấp lánh giữa cơn nắng không mấy chói chang. Làn da mịn màng cơ hồ tuyết trắng phủ khắp đỉnh núi cao đêm đông. Mái tóc đen huyền buông dài, hờ hững tung bay trong gió mùa hạ mơn man hanh vàng. Sóng mũi cao dọc dừa nằm giữa đôi chân mày đậm đà sắc nét, được tỉa tuốt cẩn thận, hệt cành dương liễu uỷ mị chờ đón cơn mưa xuân cho thêm phần lãng mạn.
Thanh Hằng vô thức chớp mắt một cái xem người đó có biến mất không? Hẳn nàng là tiên giáng thế. Động tác cũng uyển chuyển nhu mì hơn người, nhẹ nhàng rung rinh như cánh sen trong gió.
Em là ai? Người hay tiên, lần đầu chị thấy một nhan sắc bức người, quả nhân giang hiếm có, chị bỗng nghe tim mình đập từng nhịp loạn xạ, suýt chút nổ tung khỏi lòng ngực. Một từ xao xuyến chưa đủ tả hết lòng chị hiện tại!. Giọt mồ hôi trên trán lăn xuống chiếc áo trắng tinh khôi chị đang mặc! Nóng bức!
Phải nói cô ấy quá yêu kiều, thướt tha. Là mọi người đều thấy cô ấy đẹp hay một mình chị thấy cô ấy đẹp đến mức kinh khϊếp, không tin vào mắt mình như vậy? Chẳng hiểu!
Đã bao giờ trái tim chị rung động như vậy chưa? Chưa lần? 1 phần 1000 cũng chưa! Chị bỗng thấy yêu đời. Mắt chẳng thể rời khỏi nụ cười ấy, nhan sắc ấy, mặc sức ngắm say sưa.
- Chị ơi! Chị...chị... Nước đây chị ơiiii...
Người bán hàng gọi mãi, lần thứ n chị mới tỉnh hồn, hơi đỏ mặt, nhận chai nước rồi đi nhanh vào trong. Người bán nước không biết là đang đứng trước chủ tịch cả tập đoàn, bởi nếu không tính là còn quá trẻ thì cũng chẳng có chủ tịch nào ngẫn ngơ, mất hồn thế kia.
Bước đến trước cánh cửa phòng VIP, tự nhiên trong lòng dâng chút tiếc nuối, không vội vào trong, đứng lại đưa mắt về chỗ chiếc bàn khi nãy, cố thu nụ cười vừa câu mất hồn mình thêm chút nữa.
- Áaaaaaa...
Cô gái quơ tay làm đỗ cốc nước trên bàn, giật mình kêu lên một tiếng, lập tức lấy tay che miệng, khép nép nhìn xung quanh vì biết mình la hơi lố. Chị cũng giật mình, hồn nhập xác trở lại. Tiếng "Á" nghe quen quen à! Chị thở lắc đầu dài mở cửa bước vào trong, môi vẽ cong một nụ cười vu vơ hiếm hoi. Oầy...vậy ra không phải tiên, chẳng một nàng tiên nào hậu đậu đến nỗi, quả nhiên là trời không cho ai tất cả!
******
- Này Thanh Hà, không thể tin được là trưởng phòng nhân sự nhận cậu ngay trong lần đầu tiên đến phỏng vấn, anh ấy rất khó tính, hay là mê mệt cậu rồi nên mới dễ dãi kiểu đó. - Quyên vừa hỏi khi đang ăn trưa, Thanh Hà này thật đáng khâm phục, không hổ danh "hoa khôi bền vững" tứ cấp 2.
- Cậu nói quá, làm gì có, may mắn thôi. - Thanh Hà cười tươi, lấy khăn giấy lau lau chỗ cốc nước vừa làm đổ, chính cô còn chẳng hiểu thế nào mình luôn là đứa hậu đậu nhất xóm, dù đã cố ý tứ lắm.
- Thế chiều nay có tiết mục gì không để mình còn gọi tụi kia? - Quyên hào hứng, hội ế lâu năm này cứ một tuần hết 6 ngày tìm nhau buôn dưa lê, thế nên mãi vẫn ế. Thanh Hà thì tốt số rồi, khối anh đeo đuổi, chỉ là không chịu ai.
- Thì đã hứa dẫn cậu đi hối lộ rồi đấy, trà chanh chém gió nha! - Thanh Hà lại cười, chắc có lẽ không biết được mình cười câu hồn cỡ nào nên mới dễ dàng "gieo rắc tương tư".
- Ê, cậu vào công ty lớn làm mà sao keo kiệt vậy, phóng khoáng chút đi.
- Mình còn đang thử việc đó, đồ cơ hội, tối đi sớm chút như, mình còn qua nhà hàng làm.
- Gì? Cậu xin được việc ở đây rồi, tội gì phải ra đó làm nữa. - Quyên ngạc nhiên, công việc này tốt, lương cao mà cô bạn còn tham lam việc làm thêm hồi trước.
- Ôi trời, Thanh Tân và Thanh Tú còn đi học thêm đủ thứ á, với lại được thêm khoảng nào hay khoảng đó. - Thanh Hà thật ra là tiếc rẻ công việc ở nhà hàng, là nhà hàng lớn ngay quận nhất đó nha, với lại dù gì chỉ làm buổi tối.
- Có ba mẹ cậu lo.
- Sáng nắng chiều mưa, có nhiêu tiền nướng vào mấy cái sòng bạc ở nhà hết, hai đứa nhỏ xin tiền học cứ èn ưa, ngày ào ăn thì cho, mình cũng không muốn tụi nó học bằng tiền cờ bạc. - Thanh Hà buồn buồn, mỗi nhà mỗi cảnh.
- Hayzzzz thôi cố lên! - Quyên thở dài.
******
Dường như Phạm Hương đang kể một câu chuyện cười nào đó, Ngọc Hà vui vẻ cười ngã nghiêng, cũng không đến nỗi tệ. Chị ngồi xuống ăn cơm, thẳng quan tâm thêm hai người đó nói gì, tai ù ù, thậm chí cả bữa trưa mất hồn, trong đầu luôn ẩn hiện nụ cười thiên thần vừa nãy.
- Thanh Hằng, cảm nắng à, hay bị hâm rồi? - Ngọc Hà nhíu mày vì "sự lạ" của cô bạn thân.
- À ừm.. Không không! - Chị lấp liếʍ qua loa, cắm cúi ăn vội như sợ người khác phát hiện mình đang có gì "ám muội".
Tiếp sau là cả một buổi làm việc quên đầu quên đuôi, tâm hồn đi mây về gió, lang thang lạc lối... Và dự là chủ tịch nhà ta sẽ còn như thế về lâu về dài nữa kìa.