Chương 12: Ra mắt
*******Ngày qua ngày lại, có những thứ tưởng chừng như quen thuộc nhưng lại rất xa xôi, có những thứ ở ngay trước mặt chỉ cần đưa tay là có thể với lấy nhưng dường như ta không muốn hoặc không dám đưa tay níu lấy.
Một căn phòng yên tĩnh... Đủ gần để ngày ngày nhìn thấy, quen đường đi lối về...
********
Chị không vội vã, tình yêu đối với chị là lâu dài, cái gì đến nhanh cũng sẽ đi nhanh... Chị nghĩ vậy, thế nên lặng lẽ để người ta yên lặng khe khẽ bên cạnh mình hằng ngày thế thôi. À! Hơn nữa, chị phải đợi người ta tỏ tình trước rồi mình chịu!
Ừ thì chị cứ làm việc một thôi một hồi lại cầm tách cafe đứng dựa kệ sách "giải lao" một chút cho thư giãn, rồi tiếp tục làm việc. Lâu ngày, "cái cục" xinh xinh trợ lý ấy giống hệt bình ly ly trên bàn chị. À không, còn nữa, từ dạo "xem nhằm lịch gặp đối tác", chị cứ "ngang nhiên" hẹn người ta đi "công việc" buổi tối thường xuyên.
Riết rồi cô chẳng biết quan hệ giữa hai người còn phải chủ tịch và nhân viên không, vì cứ trò chuyện thoải mái vậy thôi, trong công ty thì không nhưng cứ buổi tối đi bên chị, cô nghe đủ thứ chuyện về chị, trên trời dưới đất, hành tinh vũ trụ nào đâu đâu... Cô cười mải miết!
*******
- Thanh Hà! Mấy đứa kia rủ tối đi xem phim kìa. - Đang trong thang máy, Quyên gọi Thanh Hà, dù cô đổi tầng làm việc nhưng Quyên vẫn giữ "thói quen" xin đi cùng thang máy.
- Vậy hả? A! Người đẹp và quái vật. - Thanh Hà reo lên, sực nhớ.
- Đúng đúng, đi ha. - Quyên cũng hào hứng, hội những cô gái ế bền vững của cô vẫn nhí nhố kiểu này.
- Trời! Phim con nít mà. - Ngọc Hà choáng, bao nhiêu tuổi rồi.
- Haha phim đấy xem từ lúc 5 tuổi. - Phạm Hương bĩu môi.
- Nhưng khác mà chị, với lại xem khỏi suy nghĩ hay hồi hộp hen Thanh Hà.
- Đúng đúng!
- À nhưng mà Thanh Hà này, hôm nay đặc biệt! Hiền nó ra mắt người yêu mới quen đấy.
- Gì? Có người yêu rồi cơ! Thích thật. - Thanh Hà đang vui vẻ hứng chí nên cũng chẳng nghĩ nhiều, vậy mà hai từ "thích thật" của cô làm ai kia trong thang máy chột dạ.
- Đúng vậy đó Thanh Hà, cứ tưởng cậu xinh nhất đám phải có người yêu trước chứ, lo tranh thủ đi, già rồi đấy. - Dạo này Quyên không làm chung phòng với Thanh Hà nên có thời gian gặp cô bạn thân là tuông xa xả.
- Ừ hen! Haizzzz già rồi. - Thanh Hà phụng phịu, sắp thành bà cô mất mà cứ èn ưa. Bất giác Thanh Hà len lén nhìn sang người đi cạnh khi nghĩ đến hai từ "người yêu".
- Thôi đi hai thiếm, nếu mà vậy chắc tui thành "gái già quá lứa" không ai hốt rồi đây này. - Ngọc Hà không thể nhịn được màn than thân trách phận kia, tụi "đàn em" này không biết mình lớn tuổi hơn tụi nó hay sao í.
- Haha, nói vậy Ka là thành phần ế kinh điển rồi, bà cô bên kia già hơn. - Bee lại chen thêm một câu.
- Trong cái thang máy này chỉ mỗi Bee là "hoa có chậu" rồi thôi hen! - Ngọc Hà cười.
- Ơ không không! Không phải vậy... Em... Không muốn mà! - Nghe Ngọc Hà nói vậy dĩ nhiên hốt hoảng, thà không nhắc đỡ tức.
Câu chuyện tạm kết thúc khi thang máy ngừng lại cho Quyên ra, Thanh Hằng lắc đầu *hội này bỏ thêm 2 con vịt vào lập tức biến thành cái chợ.*
******
- Thanh Hà! - Chủ tịch nãy giờ dường như chẳng tập trung được gì, chợt gọi Thanh Hà.
- Dạ? - Cô dứt mắt khỏi trang sách.
- Tôi...ừm tôi... Tôi cũng thích phim Người đẹp và Quái vật nữa, đang định đi xem.
- Dạ. - Thanh Hà tiếp tục cúi xuống đọc, tưởng Chủ Tịch cần gì, ai dè là chuyện phiếm.
- Sao không rủ mình đi chung ta? - Chủ tịch chau mày ngẫm nghĩ.
- À chủ tịch...
- Sao? - Mắt chị sáng rỡ.
- Tưởng chủ tịch không thích. - Thanh Hà cười, lúc nãy không chú ý nhưng nói xong một hồi mới nghĩ lại thấy kì kì, nghĩ thế nào chủ tịch cũng không giống người thích xem phim đó. (Đúng là Hà Hậu Đậu chậm tiêu)
- Thích...thích lắm. - Chị gật gật.
- Chủ tịch cũng đi với bạn sao? - Hiếm khi trong giờ làm việc mà chị nói chuyện nhiều, Thanh Hà thì chẳng phải nói, không biết sao rất thích nói chuyện cùng Chủ Tịch.
- Không, thích nhưng không có ai đi chung. - Chị quay mặt hướng khác, không có thói quen nói dối nên hai má bây giờ đỏ bừng.
- Ưmmmm vậy chủ tịch... À...
- Sao? - Chị hơi trông chờ.
- Ừm dạ không! - Thanh Hà nghĩ một chút rồi thôi.
- Ừ. - Chị chán chường dán mắt vào sập hồ sơ. Người gì không tinh ý sất, rủ đi chung thì có gì đâu. Chị lầm bầm, một lát cũng im im, làm việc.
Thanh Hằng sắp xếp đồ đạc trên bàn, gom mấy hồ sơ làm dở vào túi xách định bụng tối về nhà làm, hôm nay cô ấy đi với bạn dĩ nhiên chị rảnh rỗi ở nhà. Nghĩ đến đây đã thấy chán, thở dài.
- Chủ Tịch... - Thanh Hà gọi giật lại khi chị đến thang máy.
- Hửm?? - Chị quay lại.
- Nếu chủ tịch không chê... Tối đi xem phim với tụi em nha.
- Ừm... Để xem, tí về nhà tôi nhắn tin báo. - Lòng chị như mở hội, nhưng nếu nhận lời ngay thì kì quá.
- Dạ! - Thanh Hà lí nhí, cả buổi chiều cô cứ do dự mãi, phần muốn rủ chủ tịch đi nhưng lại ngại, với thân phận gì đây?... Đi với hội bạn thân của cô,... dẫn sếp theo... Một là dễ hiểu lầm, hai là thân phận chị như vậy có thích không. Rốt cuộc, Thanh Hà nghĩ đến việc tối nay không đi chơi với chị như mọi khi lại thấy thiếu thiếu, cuộc hẹn với "chị em bạn dì" không còn hào hứng, thích thú như xưa nữa.
Chị về nhà trong tâm trạng phấn khởi, còn phấn khỏi hơn mọi ngày, lập tức chuẩn bị, sửa soạn thật đẹp rồi cười tươi nhắn cho Thanh Hà một tin.
*******
Tất cả tập trung sẵn chỗ hẹn, nghe Thanh Hà nói có bạn đi chung lại cho oto đến rước làm cả đám tò mò, hào hứng, đã gởi xe hết lại.
Không phải đợi lâu, chiếc Porsche 7 chỗ trắng muốt từ từ đỗ xịt, chị bước xuống, chuẩn bị sẵn một nụ cười.
- Ừm... Đây là Chủ Tịch của mình và Quyên. - Thanh Hà giới thiệu, Quyên biết chị, còn Lan, Trúc và Hiền cả Thiên (người yêu của hiền) ríu rít chào hỏi, tự giới thiệu.mMay thật, tự nhiên hôm nay được oto đến đón.
Chị mỉm cười chào lịch sự rồi mời mọi người vào xe.
- Thì ra cậu và chủ tịch có gian tình, méc giám đốc. - Quyên huýt vai Thanh Hà, nói nhỏ vào tai.
- Ớ không không... Chị ấy thích phim mình định xem mà không có ai đi cùng thôi. - Thanh Hà hốt hoảng giải thích, hai chữ "gian tình" nghe nặng nề quá. "Thanh giả tự thanh", hốt hoảng như vậy càng làm người ta dễ nghi ngờ.
Chư kịp nói thêm thấy chị và mọi người đang đợi nên đành vào xe trước, chỗ cạnh ghế lái dĩ nhiên của Thanh Hà.
- Ơ... Để em... - Thanh Hà mặt đỏ ửng, lính quính tìm dây an toàn tự cài lấy, nếu để yên vài giây nữa chị sẽ chồm sang cài cho cô như mọi ngày là chết chắc... Từ hôm đầu tiên, tự nhiên giữa cả hai hình thành một thói quen kì cục là khi lên xe, chủ tịch sẽ chồm qua cài dây an toàn cho cô và... Thanh Hà chỉ việc ngồi im.
Vào một rạp phim lớn, vì ra mắt nên Thiên đề nghị để anh mua vé hết cho mọi người.
- Dĩ nhiên vậy rồi, hội này có một luật là người yêu đứa nào ra mắt sẽ phải khao, anh không cần giành. - Quyên lên tiếng.
- Luật cái gì thiếm, đây là lần đầu tiên có đứa trong hội ra mắt người yêu mà. - Trúc luôn là người thật thà, cả hội cười lớn.
- Haha, luật này tui mới đưa ra, vậy nên đứa nào có người yêu thì chuẩn bị đi ha. - Quyên tiếp.
Các cô gái vui vẻ trò chuyện, chỉ có chàng trai duy nhất và... Người phụ nữ "đẹp trai" kè kè Thanh Hà là im lặng lắng nghe.
Bộ phim được gọi là rất cuốn hút với "hội chị em bạn dì" này nhưng với Chủ Tịch thì thật...chán! Cả cốt truyện, nội dung, bối cảnh, lời thoại hầu như chị thuộc nằm lòng, nhắm mắt cũng tưởng tượng được ra, thế nên cả 90 phút chị chỉ tập trung nghe và nhìn... Nụ cười bên cạnh.
Trời không phụ lòng người "thành khẩn"... Đoạn cuối khi Quái vật bị dân làng vậy bắt và bị người đem lòng yêu Người đẹp bắn chết... Tự nhiên có bàn tay mềm mại nắm lấy tay chị, nắm chặt, càng ngày càng siết... Một sự tiếp xúc quá dịu dàng, mát rượi và đầy cảm xúc. Cảm giác này, thật làm người ta thoải mái, dễ chịu đến mê hồn, giống như đang đi trên sa mạc khô nóng tìm được một cái hồ lớn rồi trầm mình trong đó.
Sau giây lát giật mình chị để yên, môi vẽ một nụ cười tươi thật tươi, rồi nhẹ nhàng siết ngược lại, phải chi đoạn này kéo dài mãi, lần đầu chị ước con quái vật trên màn hình khỏi tỉnh lại luôn đi... Theo phản xạ có điều kiện (hay cố tình có điều kiện) chị nhắm hờ mắt tận hưởng, còn thoải mái và thư giãn hơn gấp trăm ngàn ngày đứng xa ngắm nhìn em gộp lại. Dường như người chủ động kia vẫn chưa hay biết hay do một cái gì đó... Để yên trong tay nhau nóng bỏng.
Hết phim... Sự lắng đọng nãy giờ trong rạp "rần rần" trở lại... Thanh Hà giật mình khi phát hiện bàn tay... Trời ơi bàn tay... Tức khắc rút khỏi tay người ta, cô không giải thích nổi vì sau lại có chuyện mình bị "mất kiểm soát" một cách kì cục như vậy, khoé mi còn ươn ướt. Thế là từ đó đến ra xe không dám nhìn mặt chị thêm phút nào, mắt liên tục dáo dác xung quanh, lòng thấp thỏm như sợ ai đó nhìn thấy "chuyện mờ ám" vừa rồi.
Chị đi lấy xe mà lòng lâng lâng, đưa bàn tay từng ngón trắng trẻo thon dài của mình lên lật tới lật lui, cười ngây ngốc... Rồi một chốc, đưa lên chóp mũi hít một hơi, chắc để xem còn lưu lại chút hương thơm nào không? Haizzz chưa kịp lưu chút nào, nhanh quá mà!
- Tôi mời mọi người ăn tối nhé! - Chị đề nghị khi cả đám đã yên vị trên xe.
- Haha Chủ Tịch cũng làm lễ ra mắt luôn hả? - Quyên đảo mắt nhìn đám bạn, giọng đầy ẩn ý.
- Đúng đúng đúng, làm luôn một thể đi. - Hiền hưởng ứng ngay.
- Ừ! Vậy mọi người chọn chỗ đi. - Môi chị vẽ một nét cười, trong lòng vui vẻ vì câu nói quá "mát tai", nhìn Quyên qua chiếc gương chiếu hậu một cái, từ nay trong công ty sẽ chiếu cố cô gái rất "biết điều" này một chút.
- Ơ không không! Mình với chị Hằng... À không Chủ Tịch... Là là... - Thanh Hà bối rối, sự bối rối chưa bao giờ thấy kiểu "có tật giật mình", mặt không thể đỏ hơn, mấy đứa này thật là... thế mà chị còn ừ nữa.
- Í... Chị Hằngggggg luôn... Wowww... - Quyên la lên như vừa phát hiện một sự kiện lớn, cả đám bạn cười rần rần. Quyên đã xác định chắc chắc hai người này không đơn giản nha.
Buổi tối đi chơi với chị, Thanh Hà vẫn gọi vậy thành ra quen miệng. Dù rất nhanh sửa lại rồi vẫn bị bắt bẻ. Thanh Hà bây giờ không còn biết giấu cái mặt vào đâu. Tối nay rủ chị đi chung quả là một sai lầm không đáng có.
- Chủ tịch à! - Lan ngập ngừng gọi người bạn mới quen.
- Gọi chị được rồi em, tôi tên Thanh Hằng. - Chị cười.
Thanh Hà len lén nhìn chị, khi nào chị còn ngồi đây với đám "loi nhoi" này là cô còn ngồi trên đóng lửa, mỗi lần ai gọi chị cô lại giật mình, chúng nó sẽ hỏi một cái gì đó vô cùng xấu hổ...
- Bao giờ hai người mới công khai đây? - Lan là đứa thẳng thắng nhất đám. Thanh Hà thật muốn bỏ chạy nhanh khỏi chỗ này, khỏi hoàn cảnh này hết sức.
- Lan... Cậu..
- Khi nào cô ấy muốn... - Thanh Hằng cười tươi tỉnh không, câu nói bông đùa nửa vời, cắt ngang câu nói của Thanh Hà, tròng mắt cô bây giờ đứng yên vị ngay chị.
- Wowww... - Cả đám hò reo.
Thanh Hằng thoải mái nói cười với mọi người, chỉ có Thanh Hà hôm nay khác, nhìn y như rằng Thanh Hằng là người dẫn cô ra mắt hội bạn chị. Giữa đôi lông mày thanh tú, hàng ngày biểu đạt một sự xa cách, băng lãnh và ngạo mạn trước mọi người, nhưng hôm nay với bạn cô, hoàn toàn chẳng có chút nào.
Thanh Hà thở dài một cái tự nhiên thoải mái hẳn ra, như trút đôi tạ nặng trăm cân trên vai xuống, dù sao đi cũng đã đi, thay vì ở đó ngồi ủ dột thì chung vui với mọi người có phải vui hơn không.
- À Thanh Hà, cậu tìm được phòng trọ chưa? - Quyên sực nhớ.
- Vẫn chưa.
- Ủa! Cậu dọn ra ở riêng sao? - Lan quan tâm.
- Ừ. - Cả đám ngưng chọc ghẹo cả hai, lấy lại vẻ nghiêm túc, nhao nhao hỏi thăm Thanh Hà.
Đôi lông mày chị nhíu một cái, dao động rất nhẹ, dường như đi chơi với cô nhiều lần, nói chuyện cũng nhiều lần nhưng chưa bao giờ cô đả động chuyện riêng tư hay gia đình. Chị có ý lắng nghe, nhưng câu chuyện nhanh chống được Thanh Hà cắt giữa chừng.
********
Phạm Hương ngồi ở nhà học bài như mọi ngày, mấy hôm nay cứ 7, 8 giờ tối là chạy vào phòng ngồi "làm đồ án"... Nghiêm túc, chăm chú cho đến khi có người bước ra từ phòng tắm.
Đều đều ngày nào cũng vậy, và ngày nào toàn thân cũng...nóng hừng hực. Cảm giác đó thì thực là khó chịu, nhưng cái cảm giác tò mò, háo hức muốn nhìn thấy "cái gì đó" còn khó chịu hơn.
Lan Khuê bước ra từ phòng tắm. Đập vào mắt Phạm Hương vẫn là thân thể nuột nà thơm tho... Dường như đó là thứ mình đang chờ đợi! Vài giọt nước lăn tăn nghịch ngợm chưa chịu buông tha, chảy dài xuống dưới như cố vuốt ve thân thể kia lần cuối, mái tóc vẫn ướt rũ rượi vuốt hết sang một bên nhưng hôm nay... Ngắn quá!
Lan Khuê bẽn lẽn liếc ngang người đang ngồi một cái, người ta không để ý, may thật! Lúc nãy chẳng biết đầu óc thế nào vào tắm lại quên mang đầm ngủ, đành quấn tạm cái khăn ngắn cũn cỡn ra ngoài lấy đồ. Nếu là Phạm Hương quên đồ đạc dĩ nhiên chỉ cần một tiếng gọi là sẽ có một "nữ thần" sừng sững trước cửa phòng tắm đưa đồ vào, còn cô thì "tự xử".
Phạm Hương cố không ngước lên nhưng vẫn cảm nhận cơ thể kia đang tiến gần, tiến gần, thật gần..., áp suất không khí thay đổi cùng sự việc người ta mang theo hơi nước trên người, nên cảm nhận được một làn gió mát, chút hơi lạnh... Ngược lại, cơ thể mình thì nóng từ trong ra... Miên man trong đầu cảnh người đó tự nhiên đem cả cơ thể "trống trơn" ngồi lên đùi mình để bàn tay mình vuốt ve, tưởng tượng đặt môi lên làn da thịt đó sẽ có cảm giác thế nào?... Ôi! Mát...
Nhưng...thực tế khác tưởng tượng, người ta chỉ bước tới tủ áo gần chỗ Phạm Hương ngồi để lấy một chiếc đầm ngủ rồi quay vào phòng tắm.
Lan Khuê đi khuất vào cánh cửa rồi Phạm Hương vẫn... Yên bất động. Mất hết mấy hơi thở, người như có hàng trăm con kiến bò vào, râm ran, chẳng lẽ bây giờ bỏ qua hết sỉ diện, bất chấp mọi thứ, vật người đó ra giường. Trời ơi! Nhưng mà... Nếu thế này qua một tời gian nữa chắc chắn không thể kiềm chế nổi. Chuyện không hiểu ở đây là tại sao ý thức được không nên rồi mà ngày nào cũng cố tình ngồi đây để...nhìn???!!!
Lan Khuê vừa bước ra khi mặc xong chiếc đầm ngủ mong manh.
- Hương!! - Lan Khuê thảng thốt kêu một tiếng, vẻ mặt hốt hoảng, Phạm Hương ngước lên, lúc đó mới bắt đầu ý thức mũi kình ươn ướt, 1 giọt, 2 giọt đỏ tươi rơi xuống tờ giấy trắng.
Lan Khuê lập tức chạy đến, lấy khăn giấy lau, cho người ta dựa vào thành ghế, ngửa mặt lên trời.
Phạm Hương giờ này cũng sợ sợ, làm theo chỉ dẫn của Lan Khuê, haizzzz không được rồi, "mát quá" nên máu dồn lên não đến nỗi chảy máu mũi... Nhưng ý thức lại được cũng là lúc cảm giác thêm...da thịt mát lạnh của người đó đang chạm vào mình... Oáiiiii... Phạm Hương giật mình.
- Không cần, đi chỗ khác đi... - Giật nhanh miếng khăn giấy Lan Khuê đang cầm, tự áp lên mũi, lớn tiếng đuổi người ta đi.
- Đi đi. - Phạm Hương nhẹ giọng lại khi thấy Khuê Khuê chần chừ, người ta cũng đang lo cho mình mà la lối như vậy thật không phải. Bản thân Phạm Hương không để ý đây là lần đầu tiên mình biết suy nghĩ "tử tế" cho cảm giác của người ta.
Hơn ai hết, Phạm Hương tự cảm nhận được cơ thể mình, nếu người đó cứ đứng đây và đυ.ng chạm như vậy thì ôi thôi, máu chảy cả đêm chắc!
Khuê Khuê thở dài, trở lại giường trải chăn gối sẵn, mắt liên tục ngoái lại xem Phạm Hương đỡ chưa. Một lát, thấy người kia đã ổn mới lôi bài vở ra ngồi lên giường làm, vì phòng có mỗi cái bàn học to của Khuê Khuê, dạo này Phạm Hương chiếm đóng làm đồ án mất rồi.
Máu mũi ngừng chảy, Phạm Hương cúi xuống tiếp tục làm bài, và vẫn như mọi ngày, chốc chốc len lén ngước nhìn người trên giường.
Cộc cộc cộc...
- Vào đi. - Phạm Hương đang "mất tập trung" nên lên tiếng gọi vào luôn khi nghe gõ cửa.
"Cạch"
- Bee.. Cho Ka nhờ cái này. - Thanh Hằng ôm tạp hồ sơ đẩy cửa vào bình thản vì chủ nhân căn phòng đã cho phép, ngơ ngác thấy Phạm Hương ngồi trên bàn nên bước đến gần. Chị vừa đi chơi về, nhớ ra còn chút việc chưa làm nên nhờ Phạm Hương cho nhanh để còn ngủ, khuya rồi.
Phạm Hương ngẫn lên, ánh mắt đầu tiên thấy người ngồi trên giường với chiếc đầm hai dây mỏng manh hờ hững, tiếp sau mới di chuyển qua Ka. Bỗng dưng, nhanh như tên lửa đứng phụt dậy bay đến chỗ Thanh Hằng, bịt chặt mắt chị, hấp tấp.
- Ra ngoài, ra ngoài, nhanh lên, muốn gì qua phòng làm việc của Ka, nhanh lên. - Phạm Hương vừa bịt mắt, vừa lôi Thanh Hằng ra ngoài khiến chị chới với.
- Gì vậy, chút à! - Thanh Hằng la oai oái, chỉ đưa sập hồ sơ thôi có cần mạnh bạo vậy không?!.
- Ka sau này không được vào phòng em buổi tối biết không, muốn gì...muốn gì gọi em ra ngoài. - Phạm Hương ngập ngừng dặn dò như đang giấu giếm gì đó.
- Ừ, biết rồi, bịt mắt đau muốn chết.
Chị dụi dụi cặp mắt vừa được buông tha, cả hai sang phòng làm việc của chị. Thanh Hằng lúc nào chẳng "nhường nhịn" đứa em duy nhất này, dù nó rất "quậy" và không biết từ hành tinh nào xuống.
******
Phạm Hương trở lại phòng, ai kia đã tắt đèn, nằm yên vị chỗ thường ngày, tay ôm một con thú bông hình mèo, nhắm mắt chẳng biết ngủ chưa?! Có chút gì đó hối thúc trong lòng định lên tiếng hỏi nhưng rồi im bặt.
Đưa tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại, định gọi cho Ngọc Hà để nghe tiếng chị ấy một chút. Bất giác nhìn sang người đang nằm co ro, đến dạo gần đây mới để ý người đó có dáng nằm co ro vầy, đôi khi cuộn tròn người trong chiếc chăn như tìm kiếm hơi ấm cùng chút an toàn... Phạm Hương thoáng chạnh lòng, dường như người này rất cần một vòng tay che chở, là một người khác chắc chắn sẽ ôm cô ấy vào lòng mà yêu thương... Chỉ tiếc mình... Phạm Hương thở dài, mau chóng quên đi suy nghĩ vừa dấy lên khi nhớ đến việc mình phải điện thoại hỏi thăm Ngọc Hà.
Nhẹ nhàng đứng lên đi ra ban công, lần đầu tiên gọi cho Ngọc Hà mà tự giác đi ra chỗ khác, chẳng biết vì cái gì?! Nhưng tự nhiên không muốn ngồi trong phòng gọi trước mặt người đó, dù có vẻ người ta đã ngủ.
*****
Có tin trên đời này chân tình sẽ làm người ta cảm động không?!
Chắc chắn là như vậy mà!!!
*****