Dưới áp suất không khí thấp đến cực điểm trong phòng giám sát, mọi người đều im lặng.
Ôn Chung Ý bất động nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của cậu, không thể hiện cảm xúc gì.
Khi thanh tiến trình một lần nữa đạt đến điểm cuối, Ôn Chung Ý cuối cùng cũng buông tay khỏi con chuột đang nắm chặt.
Những đoạn video giám sát này cậu đã xem đi xem lại hơn ba mươi lần.
Nhìn kỹ, đầu ngón tay của cậu đã mất đi sắc hồng, trông tái nhợt và lạnh lẽo.
Cậu dựa lưng vào ghế, thở ra một hơi thật sâu. Vị thượng tá trẻ tuổi luôn điềm tĩnh này, cuối cùng cũng hiếm hoi để lộ một chút mỏng manh và mệt mỏi.
"Mọi người ra ngoài đi." Cậu nói.
Cả căn phòng nghe xong đều rụt rè bước ra ngoài. Một cấp dưới thường ngày khá thân thiết với cậu quay đầu nhìn lại, không nhịn được nói: "Thượng tá Ôn, cậu đã rất lâu không nghỉ ngơi rồi, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu."
Ôn Chung Ý không nói gì, chỉ giơ tay ra hiệu im lặng. Cấp dưới lập tức im lặng, nhẹ nhàng thở dài, đóng cửa lại rồi đi ra.
Đây là giờ thứ 48 kể từ khi Mạnh Xuyên mất tích. Ôn Chung Ý từ khi không gọi được điện thoại cho anh, đã không chợp mắt chút nào.
Cậu không thể hiểu nổi một người sống sờ sờ sao lại đột nhiên biến mất không dấu vết.
Điện thoại, giấy tờ, quần áo của Mạnh Xuyên đều còn nguyên ở nhà. Anh thậm chí còn không đổi dép.
Trong nhà cũng không có dấu hiệu của cuộc ẩu đả nào, không có chuyện tấn công hay bắt cóc gì cả. Thực tế thì cũng chẳng ai có thể bắt cóc được Mạnh Xuyên.
Nhưng thực tế lại vô lý như thế. Một alpha bất khả chiến bại trên chiến trường, không lâu trước đây còn được thăng chức thượng úy, lại mất tích một cách kỳ lạ như vậy.
Rõ ràng chiều hôm đó, anh còn gọi điện cho Ôn Chung Ý, nói tối sẽ nấu món súp kem nấm mà cậu thích nhất. Giọng điệu khi anh nói rất cao, nghe không nghiêm túc lắm.
Lúc đó Ôn Chung Ý vừa kết thúc một cuộc họp, đang trên đường đến bệnh viện.
Gần đây cậu thường xuyên cảm thấy buồn nôn, có một dự đoán mơ hồ nhưng không dám chắc. Cậu muốn đợi xác nhận rồi mới nói với Mạnh Xuyên.
"Em còn muốn ăn bánh hạt dẻ nữa." Cậu nói với Mạnh Xuyên.
"Đã mua rồi, đợi em về ăn." Mạnh Xuyên cười.
Đó là một buổi chiều rất bình thường. Bình thường đến mức nếu không có sự cố này, Ôn Chung Ý sẽ không thể nhớ được nhiều chi tiết như vậy.
Dưới ánh đèn chói lóa của phòng giám sát, hàng mi dài của Ôn Chung Ý khẽ rung. Đôi mắt cậu đầy tia máu, rõ ràng đã kiệt sức, nhưng dây thần kinh căng thẳng không cho phép cậu lơi lỏng dù chỉ một chút.
"Anh rốt cuộc đã đi đâu?"
Ôn Chung Ý nhìn vào màn hình giám sát trống rỗng, lẩm bẩm.
Tay cậu đặt trên bụng phẳng, nơi có sinh mệnh nhỏ bé mà cậu cùng Mạnh Xuyên tạo nên.
Đứa trẻ còn chưa đầy một tháng, cậu vẫn chưa kịp báo tin vui này cho Mạnh Xuyên.
Đêm đã khuya, đèn huỳnh quang trên trần vẫn sáng không tiếng động, đội quân được cử đi tìm kiếm vẫn chưa mang về bất kỳ tin tức nào của Mạnh Xuyên.
Có lẽ vì ánh đèn quá sáng, Ôn Chung Ý giơ tay che mặt.
Lưng thẳng tắp của omega như mất đi điểm tựa, trong sự chờ đợi dài đằng đẵng và tuyệt vọng, từ từ, từ từ cúi xuống.
Khi Bố Ôn gọi điện, Ôn Chung Ý đã về đến nhà.
Cậu không biểu cảm tiêm cho mình một liều thuốc ức chế để giảm bớt phản ứng của bản năng sinh lý.
Omega trong thời kỳ mang thai sẽ khao khát sự an ủi từ pheromone của alpha hơn bình thường, đặc biệt là khi cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, sự khao khát này không thua kém gì khi đang trong kỳ phát tình.
Hương hoa hồng trong phòng nồng đậm như thể đang ở giữa vườn hoa hồng, Ôn Chung Ý đắp chiếc áo sơ mi của Mạnh Xuyên, mùi cà phê đắng trên đó đã phai nhạt đi rất nhiều.
Cậu bình tĩnh nói chuyện với bố: "Vẫn đang tìm, chưa có tin tức."
Quân đội từ ba phía hải quân, bộ binh, không quân đều đã tham gia tìm kiếm, sự mất tích của Mạnh Xuyên không phải chuyện tầm thường.
Bỏ qua chức vụ thượng úy của anh, anh còn là con rể của vị thượng tướng khai quốc. Bố Ôn im lặng một lúc, nói: "Sẽ tìm được thôi, chờ thêm chút nữa."
Ôn Chung Ý "ừ" một tiếng, không nói thêm gì.
"Con đang ở đâu?" Bố Ôn hỏi.
"Ở nhà."
Bố Ôn nói: "Ta và ba ba sẽ qua đó một chuyến."
"Không cần." Ôn Chung Ý đưa mu bàn tay lên mắt, giọng trầm xuống, "Con không sao."
Bố Ôn không để ý đến sự cứng đầu của cậu, chỉ nói: "Chúng ta sẽ đến trong mười phút nữa."
Sự có mặt của vố và ba không khiến Ôn Chung Ý thư giãn hơn quá nhiều, nhưng những cảm xúc dồn nén cuối cùng cũng có một lối thoát.
Cậu ngủ thϊếp đi trong vòng tay của ba.
Bố Ôn đứng trên ban công với vẻ mặt nghiêm nghị nghe thuộc hạ báo cáo, lạnh lùng nói: "Tiếp tục tìm kiếm."
Ôn Chung Ý ngủ không yên, chẳng mấy chốc đã tỉnh dậy từ cơn mơ. Khoảnh khắc mở mắt cậu chưa kịp phản ứng, chỉ một lát suy nghĩ quay về, ánh sáng trong mắt cũng nhạt dần.
Ba dịu dàng vuốt ve mái tóc đen hơi dài của cậu, an ủi: "Tiểu Xuyên sẽ ổn thôi."
"Vẫn chưa có tin tức gì sao?" Ôn Chung Ý hỏi.
Ba tiếc nuối lắc đầu.
Ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng, Mạnh Xuyên mất tích đã gần 60 giờ. Ngoại trừ ba năm chiến đấu cùng nhau thì sau khi chiến tranh kết thúc, hai người chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy. Dù đôi khi một người đi công tác, họ cũng sẽ giữ liên lạc qua điện thoại. Chưa bao giờ như bây giờ.
Ôn Chung Ý có linh cảm rằng sự mất tích của Mạnh Xuyên không đơn giản như vậy. Nếu camera không gặp vấn đề, thì Mạnh Xuyên đã biến mất ngay trong căn nhà này. Ôn Chung Ý chợt nhớ đến một trò đùa mà Mạnh Xuyên đã nói từ rất lâu trước đây.
"Nói cho cậu một bí mật." Mạnh Xuyên mỉm cười, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc, "Thực ra tôi không phải người của thế giới này, tôi là người thế giới khác."