Siêu thị mini của Trần An vừa được mở từ mười ngày trước, nơi hắn ở là khu vực đông dân cư có cả trường học và bệnh viện nên công việc rất thuận lợi.
Nhưng hắn biết thời đại 5.0 này không bán online thì không kím được tiền nên hắn phải mở một shop online trên mạng, giao hàng đến nhà để kiếm thêm khách hàng.
Mới bắt đầu nên lượng khách không nhiều một mình hắn vẫn có thể lo nổi nên không mướn thêm nhân viên.
Buổi sáng sau khi quét dọn xong, Trần An thường hay kiểm tra máy tính xem có đơn hàng không? Không ngờ là có, để hắn xem nội dung đơn hàng là gì?
Đơn hàng số 01-11A.
Tên khách hàng: "Nhà leo núi Everest Mac Winston".
Tên hàng: "Bình oxi trợ thở T8000".
Địa chỉ nhận hàng: "Núi Everest độ cao 6023m so với mặt nước biển, tọa độ xx, yy".
Tổng tiền thanh toán: "30.000.000 đồng".
Trần An xem đơn hàng phải thốt lên cái quỷ gì, siêu thị nhà hắn từ khi nào có bán bình trợ thở vậy? Trần An nhớ tất cả những món hàng mình bán trên mạng không cái nào có bình trợ thở cả. Hắn nhanh chóng mở giao diện cửa hàng lên đập vào mắt là tên cửa hàng đã bị thay đổi từ Siêu thị Mini Trần An thành Tạp hóa Online Vượt Thời Không.
Không những thế bên trong không hề có trưng bày món hàng nào cả mà chỉ có một thanh tìm kiếm chỉ cần bấm vào món hàng mình muốn mua nó sẽ hiện ra số lượng tồn kho.
Người mua chỉ cần bấm xác định mua là hàng sẽ được giao dù khách hàng ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần có tiền là có thể mua được.
Trần An cảm thấy cửa hàng online của mình chắc đã bị hacker phá hoại rồi hắn đăng xuất khỏi web online để tạo một trang khác nhưng không được.
Trần An đành thoát khỏi giao diện thì bất thình lình hắn nhìn thấy hai giao diện đang song song trên máy tính một cái là bình thường vẫn chưa có đơn hàng nào, một cái là hắn vừa mới thoát.
Chưa đợi Trần An xóa bỏ cái ap xàm xí này thì màn hình máy tính lại tự động mở giao diện Tạp hóa online thời không lên thúc giục hắn nhanh chóng chấp nhận đơn hàng.
Tất nhiên Trần An không đồng ý rồi, vì hắn nghĩ đây chính là trò lừa đảo của một hacker nào đó.
“Đại ca hacker em biết anh bên kia có thể nghe em nói nhưng đại ca à em chỉ là một người làm ăn nhỏ trong tài khoản không có bao nhiêu tiền anh tha cho em đi.
Hơn nữa dù em có chấp nhận giao hàng thì cái siêu thị mini này làm gì có hàng mà giao, còn nữa em cách Everest mấy nghìn cây số thì làm sao mà giao cho anh được.”
Chưa đợi Trần An nói xong trên giao diện đã xuất hiện hàng chữ nếu nhấn nút không chấp nhận thì tài khoản sẽ bị trừ tiền bằng với tổng tiền hàng.
“Mọe nó, tao đã cố gắng năn nỉ mày rồi, tao báo công an bắt mày.”
“Cho ngươi một phút.” Trên màn hình lại xuất hiện dòng chữ và thời gian đếm ngược.
Trần An tức giận chửi bới nhưng không ăn thua, nhìn thời gian đang dần trở về số không Trần An không còn cách nào đành phải nhấn nút chấp nhận đồng ý giao hàng.
Vừa chấp nhận xong trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh người que đi vào kho hàng lấy hàng và đóng hàng, cứ lặp lại như thế, ý muốn hắn làm theo.
Trần An phát điên trong kho hàng của hắn làm gì có hàng mà đóng nhưng hắn biết mọi hành động của mình đều bị hacker theo dõi, nếu không làm theo không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Trần An đành phải bước vào kho hàng, kho hàng nằm cuối siêu thị chỉ cách một cánh cửa, vừa bước vào Trần An đã há hốc mồm vì trên kệ đập vào mắt chính là bình trợ thở T8000.
Trần An dụi mắt xác định mình không hề nhìn lằm, nuốt một ngụm nước miếng rồi từ từ lại gần lấy nó xuống đúng là bình trợ thở, hắn đem ra quầy tính tiền dùng máy quét một cái.
Trên màn hình ghi chú quét thành công đơn hàng đã chuẩn bị sẵn sang, shipper sẽ đến trong vòng năm phút nữa.
Trần An máy móc đóng thùng, trong đầu trống không, không biết đây là đâu, tôi là ai, tôi đang làm gì.
Năm phút rất nhanh trôi qua, cửa mở một người con thỏ cao bằng người trên người là bộ đồ màu cam chào hỏi Trần An.
“Xin chào, tôi là shipper Thỏ Bí, số hiệu 225518 đến lấy đơn hàng số 01-11A, đây là nó sao?”
Trần An chết lặng nhìn con thỏ trước mặt hắn hoảng hốt gật đầu, con thỏ nhìn đơn hàng liền kinh ngạc.
“Oh, là Everest sao? Haizz, chắc lạnh lắm đây.”
Nói rồi nó nhấn vào huy hiệu màu vàng bên ngực trái áo khoát đồng phục màu cam liền phòng lên biến hình thành một bộ đồ leo núi với dầy đủ thiết bị như mắt kính, giày, dưới chân nó còn có bộ dụng cụ trượt tuyết.
Thỏ Bí bỏ cái thùng hàng to đùng vào balo nhỏ xíu sau lưng, balo kích thước 40*60 cm vậy mà có thể nuốt trọn thùng hàng lớn gấp đôi nó.
Kéo khóa balo xong Thỏ Bí lại đẩy mắt kính từ trên trán xuống, dọn xong tư thế trượt tuyết.
Phía trước nó xuất hiện một vòng tròn màu đen chuyển màu từ từ sang xanh dương rồi hiện ra cảnh tuyết trắng mênh mông.
“Chuyển phát nhanh Thời Không Thỏ Thỏ hân hạnh được phục vụ quý khách, lần sau rất vui lòng nếu quý khách tặng cho tôi 1 bó rau muống. Nếu hài lòng với phục vụ xin đánh giá 5 sao cho Thỏ Bí. Tạm biệt.”
Nói xong Thỏ Bí đẩy nhẹ cây trượt liền mất hút, cánh cửa cũng biến mất.
Trần An ngơ ngác nhìn xung quanh chỉ có một mình hắn, những chuyện vừa diễn ra là thật là mơ.
Trần An ngồi trên ghế thẩn thờ sau đó nghe thông báo tin nhắn, cầm điện thoại lên số tiền được chuyển vào trừ đi tiền gốc, tiền thuế và phí dịch vụ là hơn 2 triệu.
Nội dung giao dịch là: tiền đơn hàng 01-11A.
Trần An nhảy dựng, là thật không phải là mơ, không phải là ảo giác cũng không có hacker nào ở đây hết.
Mẹ ơi, đây là cái quỷ gì?
Trần An không hiểu đành mở web bán hàng lên muốn tìm kiếm thông tin về nó, tìm được mục chăm sóc khách hàng Trần An liền hỏi một tràn tất cả các thắc mắc của bản thân.
Siêu thị mini của Trần An đã bị trói định với web bán hàng online thời không, tất cả mọi người ở mọi thời không đều có quyền đặt hàng.
Nhiệm vụ của cậu là nhận đơn hàng và đóng gói hàng việc giao hàng đã có shipper lo nên cậu không cần lo lắng.
Hơn nữa web online này có bán tất cả mọi thứ nhỏ như đồ gia dụng và lương thực đến lớn như máy móc, có cả phi cơ và trực thăng ngay cả vũ khí nóng cũng có bán.
Không gì là không có chỉ cần có tiền là bán.
Khách hàng đa dạng đến từ khắp các vị diện có trong vũ trụ này ngay cả địa phủ, giới tu chân, tiên giới, thần giới, tinh tế, ma pháp, cổ đại,…
Mày là muốn trời cao sao? Một cái web mà vượt được cả thời không và tương lai, vượt cả không gian và khoản cách vũ trụ.
Có điều là về yêu cầu khách hàng thì không có cụ thể, khách hàng là lựa chọn ngẫu nhiên không có một tiêu chí nào được xác định chính xác.
Dù vậy, tại sao lại là hắn một người bình thường không có chí hướng lớn, không có ước mơ gì cao cả hết. Cậu mở siêu thị mini thật chất chính là muốn qua mặt bố mẹ muốn ăn no chờ chết mà thôi.
Giấc mơ lớn nhất của cậu chính là làm một con cá mặn ăn no chờ chết, sáng 8h30 mở cửa chiều 8h đóng cửa, trưa nghĩ hai tiếng.
Đôi khi không có khách cậu cũng có thể làm biếng chơi game để gϊếŧ thời gian, chỉ đơn giản như thế nhưng web vượt thời không đánh bay giấc mơ của cậu rồi.