Mỹ Nhân nhìn Lan Khuê trau tráu, hôm nay Lan Khuê muốn sử dụng loại thuốc đó, chắc hẳn đã rất yêu thích nữ nhân kia.
– Chị thích chị ta sao ?– Mỹ Nhân cố gắng hỏi lại lần nữa.
– Ừ.
– Tại sao ? Gia cảnh chị ta không tốt.
– Tôi chưa đủ giàu sao ? – Lan Khuê gằng giọng, uống một ít rượu.
– Chị quen chị ta bao lâu rồi…?
– Mới hôm qua. Nhưng có cảm giác rất yêu thích.
– CÁI GÌ ? HÔM QUA ? Chị có nhầm không ?
Lan Khuê tạch lưỡi, phất tay bảo Mỹ Nhân đi đi. Mỹ Nhân hết cách đành đứng dậy lại quầy lấy cho nàng một chai thuốc nhỏ, chất lỏng bên trong đung đưa qua lại theo nhịp tay của nàng.
– Cảm ơn.
Phạm Hương từ bên trong đi ra, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu tối và quần âu. Cầm chai rượu đến chỗ Lan Khuê, ngồi xuống rồi nghi hoặc :
– Cô là Trần Tiểu Thư ? Tôi được quản lí giao trách nhiệm uống rượu với cô.
– Ừ, rót đi, sau đó đi vào trong đem cho tôi thêm một chai giống hệt như vậy nữa.
Phạm Hương gật đầu, rót rượu ra rồi đi vào trong, khách hàng là thượng đế mà. Vả lại chuyện tiếp rượu là chuyện dĩ nhiên của một nhân viên nên làm mà.
Bóng dáng cô mới khuất, Lan Khuê đã nhiễu vài ba giọt thuốc vào li rượu của Phạm Hương, rồi cất vào túi xách, xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Khuôn mặt lộ rõ ý cười.
Nhạc vẫn xập xình đinh tai nhức óc, từng li rượu được cả hai uống, liên tục như vậy nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng là dắt díu nhau đến một khách sạn, do men rượu và thứ thuốc kia.
Phạm Hương thật không hiểu rốt cuộc mình bị cái gì, làm nhân viên ở đây đã lâu như vậy, một đêm có thể tiếp rượu với khách rất nhiều vẫn không say, cô khá tự tin về tửu lượng của mình, vậy mà hôm nay tại sao chỉ có mấy li rượu mà cơ thể lại nóng ran lên, một loại ham muốn dâng lên, thật sự rất muốn, thèm khát cái gì đó không rõ. Đôi tay của cô hư hỏng cứ rê tới rê lui ở đùi của Lan Khuê, dường như làm như vậy mới khiến cô thấy ổn hơn.
Nhận lấy chìa khóa phòng, Lan Khuê khóa chặt cửa sau đó đứng nhìn người kia đang vặn vẹo cơ thể, phả ra giọng nói ngọt ngào :
– Muốn lắm sao ?
-Ưm………muốn…………..
Phạm Hương cảm tưởng có hàng ngàn con kiến bò trên người mình, nhột nhạt chịu không nổi, từ nơi sâu thẳm nào đó thèm khát được lấp đầy, nóng ran, vội vã cởϊ áσ sơ mi của mình ra, sau đó là đến quần âu, rồi đồ lót, cuối cùng lõa thể giữa cái giường rộng lớn. Cơ hồ việc này giúp Phạm Hương không bức bối trong ngừoi nữa. Hơi thở dồn dập, nhìn nàng, đôi mắt lờ mờ không biết là ai, nhưng du͙© vọиɠ khiến Phạm Hương mờ mắt, hét lên :
– Đến đây !
Lan Khuê nhìn một loạt hoạt động của người kia, chợt phì cười. Phạm Hương à, chị bề ngoài ra dáng ngự tỷ, soái ca làm chi, trên giường cũng chỉ là một người điên cuồng đến vậy thôi à ? Nhưng bất quá tôi thích, thích chị. Cũng không hiểu vì sao lại thích chị, chỉ biết là thấy vô cùng yêu thích, đơn giản thôi.
Nàng trút bỏ cái đầm vướng víu, chỉ còn lại duy nhất bộ đồ lót, tiến tới đè lên người Phạm Hương.
Hai tay bắt đầu rê tới rê lui hai bên hông cô làm du͙© vọиɠ tăng lên cao, khuôn miệng đặt trên đôi môi người ta mυ'ŧ máp. Phạm Hương cũng không từ chối, mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để. Hai chiếc lưỡi trơn tru quấn lấy nhau, không một khe hở.
Khi cảm thấy cần lấy lại chút ôxi, nàng mới buông tha cho cô, chiếc lưỡi tinh quái lại tiến tới bầu ngực của Phạm Hương, ngậm lấy một bên, tay phải nắm lấy bên còn lại xoa nắn.
– ưm……..mmmmmm…………– Tiếng rên ư ử rong miệng cô được kiềm nén lại.
Sau đó không chần chừ mà tiến xuống hoa huyệt kia, dùng một ngón tay ấn vào, trêu chọc khiến người nằm dưới run lên vài cái, mật ngọt cũng tuôn ra nhiều hơn. Cảm thấy đã đủ trơn trượt, nàng đẩy một ngón tay vào, cảm nhận rõ có vật gì đó mới bị mình xé rách, nàng khẽ mỉm cười.
– AAaaaaaaaaaa, đau…………….aaa………..mmmmmmm.
– Phạm Hương ngoan, sẽ mau không đau, đừng động, tôi sẽ nhẹ nhàng.
Lan Khuê nói là làm, nàng tuyệt đối nhẹ nhàng với Phạm Hương, ngón tay ra vào liên tục nhưng không nhanh, đủ làm người kia rên lên vì sung sướиɠ, cuối cùng nơi đó khít lấy tay nàng và mật ngọt chảy dọc xuống ngón tay, báo hiệu cho việc người kia sắp lêи đỉиɦ, Lan Khuê đẩy vào thêm một lần rồi rút ra. Một màu đỏ tươi đập vào mắt nàng.
Khi còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy mình bị lật nằm ở phía dưới, Phạm Hương đè lên người nàng rồi lặp lại hàng loạt những thứ nàng vừa làm trên người cô.
Khi hai ngón tay thẳng tắp của Phạm Hương đã nằm ngay ngắn trong cơ thể của Lan Khuê, một vệt máu dài dính vào tay của Phạm Hương, quả thật nàng đã khóc, quá đau, đau như muốn chết đi. Nàng cố nén nước mắt quay qua một bên, không dám đối diện với người nằm trên. Bản thân là tự chuốc thuốc người ta, bây giờ cô còn ngại ngùng cái gì nữa hả Lan Khuê ?
– Đau sao ? – Phạm Hương quệt giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi của nàng.
Lan Khuê khẽ gật đầu, ánh mắt có hơi ủy khuất, nhưng rồi cảm giác thoải mái xâm chiếm lại tất cả, khiến nàng vặn vẹo cơ thể. Phạm Hương hiểu ý liền đi vào đi ra thật nhịp nhàng.
– Ưm…….aaa……….chậm lại Hương, ưm……..
– AAAaaa, nhanh quá, aaaaaa, ưm……aaaa.
– Sâu quá, rút ra bớt, aaaaaa, ưmmmm, mmm…….grrrrrrrrrr………….á á………….
Căn phòng bị một màu máu tươi nhuộm lấy.
************************
Phạm Hương thức dậy, đầu óc như vỡ tung, cánh tay mỏi nhừ, cơ thể lạnh lẽo, nơi hạ thân có hơi đau rát. Bên ngực còn có tiếng gì đó thở đều đều, một khối ấm áp đang chui trong ngực Phạm Hương, cô lắc lắc đầu rồi mở mắt ra, nhận thức lại mọi chuyện.
Phạm Hương đưa tay che miệng, hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm cạnh nhau, quần áo lăn lóc dưới sàn lạnh lẽo, máu, máu ở grap giường làm đầu óc Phạm Hương trở nên mụ mị. Có phải mình đã gϊếŧ người hay không ? Uống say rồi gϊếŧ người sao ? Nếu không tại sao lại có máu ? Rồi còn cô Trần Tiểu Thư gì đó, tại sao lại ở đây ? Ô Nô ! Cô vội vã lấy cái chăn đậy cơ thể mình lại rồi hét.
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Lan Khuê đang ngủ, thấy hơi ấm biến mất, đã vậy còn có tiếng hét lớn, liền bực mình thức dậy, lấy chăn che chắn cơ thể mình, nhìn Phạm Hương :
– Sáng sớm chị hét cái gì ?
– Cô……..cô…….chưa chết.
– Chị chết thì có, tôi làm gì mà chết…..?
– Nhưng mà………máu……máu………..Cô tới tháng hả ?
#Moon
Hẳn là tới tháng.