Thẩm Thông không biết Bùi Tiêu muốn nói gì. Hắn đặc biệt nhạy cảm với mùi hoa tulip, đơn giản là vì mẹ hắn khi còn sống cũng thích hoa tulip.
Nhưng hắn có thể thấy rõ đôi mắt hoa đào quyến rũ của Bùi Tiêu đang nhìn chăm chú mình trong giây lát. Chúng là thứ sáng nhất trong đêm mưa khuya nay.
Trong vòng tay hắn, thân thể Bùi Tiêu khẽ run lên, lệ chí đáng thương nơi khóe mắt ướt đẫm nước mưa, hấp dẫn chết người.
Hắn chưa bao giờ là một chính nhân quân tử.
Sau khi xé bỏ hết lớp ngụy trang, cánh tay hắn đột nhiên phát lực, kéo người vào lòng.
Qua nhiều lớp quần áo không quá dày, họ có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim đập mạnh của nhau.
Có lẽ vì chuyện đột ngột xảy ra, nên khi Bùi Tiêu ngẩng mặt lên trong vòng tay Thẩm Thông, vẻ mặt hoảng sợ của y không còn như vẻ bình thản quen thuộc trong Bách Nhạc Môn khi nãy nữa.
Nhưng mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, dù hoa sung thất sắc cũng chỉ khiến người ta nhìn mà thương.
“Không phải trước đó ông chủ Bùi đã nói sau khi biểu diễn xong sẽ uống hết mình với Thẩm mỗ sao?” Thẩm Thông cúi đầu, lại ngửi mùi hoa thoang thoảng sau tai Bùi Tiêu, dùng tư thế gần như ác liệt dán vào vành tai đối phương: “Rượu vang quá ngọt, tình cờ trong nhà tôi có rượu Whisky hảo hạng, không biết ông chủ Bùi có nể mặt tôi không?”
Trong bầu không khí ẩm ướt và ái muội, Bùi Tiêu có thể cảm nhận rõ hơi thở nóng bỏng mà Thẩm Tông phả vào tai mình khi nói từng chữ, khiến trái tim y run lên.
Nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu trước khi mở ra lần nữa, y quét sạch nỗi hoảng sợ vừa rồi, đôi mắt đào hoa chợt tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm.
Y chậm rãi giơ tay ôm cổ Thẩm Thông, toàn thân thả lỏng, nhẹ nhàng dựa vào vòng tay rộng lớn trước mặt, khẽ gật đầu.
Thẩm Thông chỉ có thể thấy khuôn mặt nghiêng thanh tú của Bùi Tiêu. Có lẽ vì sự thay đổi đột ngột vừa rồi, gò má y đã hơi ửng hồng, lệ chí hồng đào nơi khoé mắt như càng phụ hoạ nỗi thẹn thùng kia.
Hắn hơi buông lỏng cánh tay, đưa chiếc ô màu đen vào tay Bùi Tiêu, rồi trước khi đối phương kịp phản ứng, hắn đã bế y lên, khiến Bùi Tiêu giật mình, lập tức ôm cổ hắn.
Trong đêm mưa, dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ mơ hồ thấy nửa vạt sườn xám và mũi giày cao gót đung đưa lên xuống, đáng thương trong màn mưa.
Thẩm công quán là một biệt thự sang trọng nằm trên đường Hà Phi, thuộc Tô Giới Pháp và thậm chí còn là khu vực thịnh vượng nhất ở Bến Thượng Hải. Đây cũng là nơi ở của Thẩm Khắc Sơn.
Nhưng Thẩm Thông không sống ở đó.
Chỉ khi công ty có chuyện cần bàn với Thẩm Khắc Sơn, hắn mới về ăn bữa cơm với cha già. Nhưng dù bận đến mấy, hắn cũng sẽ về nơi ở hiện tại để nghỉ ngơi. Đó là một ngôi nhà nhỏ hai tầng theo phong cách phương Tây trên đường Mã Tư Nam.
Khi đó, vợ cả của nhà họ Thẩm không muốn cho mẹ Thẩm Thông vào cửa. Thẩm Khắc Sơn cũng cảm thấy một người phụ nữ có diện mạo lai tạp kiểu phương Tây cứ ra vào nhà mình đúng là có hơi kỳ quái. Cho nên sau khi cả gia đình chuyển đến Thượng Hải, ông đã mua căn nhà đối diện với đường Hà Phi này để làm nơi ở cho mẹ con Thẩm Thông.
Thẩm Thông sống ở đây cho đến khi được mẹ đưa ra nước ngoài, hiện tại hắn cũng vẫn sống ở đây.
Bởi vì không thích bị người ngoài quấy rầy nên người hầu của nhà họ Thẩm sẽ vào quét dọn lúc ban ngày khi Thẩm Thông không có nhà, sau đó sẽ sớm rời đi. Cho nên bình thường, ngoại trừ Thẩm Thông thì chỉ có một lão quản gia ở trong nhà.
Lão quản gia không chỉ nhìn Thẩm Thông sinh ra và lớn lên, mà còn cùng hắn ra nước ngoài du học. Ông hầu hạ hắn đã nhiều năm, đã chứng kiến rất nhiều việc. Nhưng khi thấy Thẩm Thông ôm một người về nhà, ông vẫn không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
Tuy nhiên, ông cụ cũng không nói nhiều. Sau khi dẫn hai người lên lầu, đưa họ vào phòng, ông chỉ đóng cửa lại rồi rời đi mà không nói một lời.
Trước khi được mời lên xe, Bùi Tiêu đã dính chút nước mưa, Thẩm Thông liền chu đáo đưa cho y một chiếc khăn lông, bảo y vào nhà tắm lau rửa một chút.
Rồi hắn tự mình cởϊ áσ vest, bắt chéo chân dựa vào giường.
Hắn không rót rượu, vì mọi thứ chỉ là chiêu trò. Sáng mai hắn còn có việc phải làm và không định uống nữa.
Vì vậy, hắn cũng cho Bùi Tiêu một cơ hội để suy nghĩ lại khi bảo y vào phòng tắm.
Chờ một lát nữa hắn sẽ biết, Bùi Tiêu là thực sự ngây thơ không hiểu gì về một lời mời ái muội giữa đêm mưa của người trưởng thành, hay chỉ đơn thuần muốn lạt mềm buộc chặt.
Suy cho cùng, Thẩm Thông thật sự không muốn ép buộc ai cả.
Hắn dựa vào đệm giường, vừa lấy điếu thuốc trong túi quần bên hông ra châm lửa thì nghe thấy tiếng khóa cửa phòng tắm vang lên một tiếng nho nhỏ.
Qua làn khói, hắn thấy Bùi Tiêu bước ra khỏi phòng tắm, đang quay lưng về phía hắn, từ từ cởi chiếc áo nỉ kia, để lộ thân hình quyến rũ được bọc trong bộ sườn xám Tô Châu bó sát.
Cổ áo dựng đứng nhỏ nhắn tinh xảo nâng đỡ chiếc cổ thiên nga trắng trẻo và mỏng manh của Bùi Tiêu, cao quý lãnh diễm. Phần xẻ cao được cắt thẳng đến đùi ở thân dưới, mơ hồ để lộ dải tất đen bên trong, quyến rũ lại dâʍ đãиɠ.
Y treo áo khoác lên móc áo, xoay người đi về phía giường, đôi giày cao gót chạm vào sàn gỗ nhẹ nhàng “cạch cạch”.
Khác với vẻ ngoài bình thường của những kẻ nam sinh nữ tướng, tuy y cao gầy tinh tế, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy được hình dáng và cốt tướng của một người đàn ông.
Chỉ có điều, so với sự sắc sảo và cứng rắn của những người đàn ông bình thường, mỗi đường nét trên cơ thể y đều có vẻ mềm mại tương tự như phụ nữ Giang Nam để trung hoà vẻ đẹp ấy, không quá mềm yếu, cũng không quá hung hãn.