Tài xế và vệ sĩ đều là những người đi theo Thẩm Thông từ khi hắn về nước. Từ lúc Bùi Tiêu lên xe, trong lòng họ đều hiểu rõ, nhưng trong xe không ai lên tiếng nên đương nhiên họ cũng không nói gì, chỉ tự coi bản thân như trong suốt.
Trong bầu không khí yên tĩnh và hơi ảm đạm, Thẩm Thông hơi nới lỏng cà vạt của bộ vest, thoáng thấy bóng dáng trầm lặng của Bùi Tiêu, không hề sáng sủa và sặc sỡ như chú bướm ở Bách Nhạc Môn vừa rồi, nhưng yên tĩnh lại có vẻ càng quyến rũ hơn.
Đúng lúc này, chiếc xe chết tiệt tối nay lại phanh gấp một lần nữa.
Thẩm Thông giơ tay đỡ Bùi Tiêu, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”
Bùi Tiêu lắc đầu, vừa ngồi thẳng dậy, chưa kịp nói lời cảm ơn thì vệ sĩ bên ghế phụ đã cảnh giác quay đầu: “Hình như phía trước có chuyện gì đó, thiếu gia, xin đừng xuống xe, tôi sẽ đi xem xem.”
Rất nhanh, anh ta đã trở lại xe, nhẹ nhàng gõ cửa sổ bên phía Thẩm Thông.
“Thiếu gia, công trình phía trước đã cắt đường, ngay cả cột điện thoại bên đường cũng bị đào lên, giờ tạm thời không có đèn đường nữa. Trời mưa to quá, đèn xe không chiếu xa được nên vừa rồi tài xế mới không kịp phản ứng.” Anh ta giải thích: “Bây giờ người có thể đi qua được, nhưng ô tô chắc chắn sẽ không thể đi qua. Ngài xem nên đi đường vòng, hay là…”
Nói xong, anh ta nhìn về phía Bùi Tiêu với vẻ dò hỏi; Thẩm Thông chưa kịp nói thì Bùi Tiêu đã lịch sự tiếp lời.
“Đi đường vòng xa quá. Dù sao chỗ em cũng đi qua con đường trước mặt là tới. Cũng muộn rồi, em đi bộ một lát là được.” Y đặt tay lên tay nắm cửa xe, quay người gật đầu với Thẩm Thông: “Tối nay em làm phiền Thất gia rồi.”
Nói xong, y mở cửa bước xuống xe, vệ sĩ bên ngoài lập tức đưa cho y một chiếc ô, vừa định đưa tay ra nhận lấy, một bàn tay to khác phía sau đã vượt qua vai y để cầm lấy chiếc ô.
“Ông chủ Bùi vừa nói, trời mưa đường trơn.” Thẩm Thông cúi đầu, ý chỉ đôi giày cao gót ướt đẫm trong mưa của Bùi Tiêu: “Tôi tiễn em.”
“Chuyện này…”
Vệ sĩ không dám đoán ý thiếu gia nhà mình khi muốn đưa người ta về nhà, nhưng xét đến vấn đề an toàn, anh ta vẫn tỏ vẻ khó xử, nhưng lập tức bị ánh mắt Thẩm Thông cắt ngang.
Diêm vương sống nổi danh Thượng Hải, đương nhiên khí thế là không thể phủ nhận, ngay cả đám công tử như Khổng Lập Văn thấy hắn cũng phải cúi đầu. Việc hắn đã quyết, chưa bao giờ cho phép kẻ khác khoa tay múa chân.
Bùi Tiêu bị kẹt giữa hai người, nhưng dường như không hề nhận ra cảnh tượng trước mắt, vừa rời khỏi không gian chật chội trong xe, nụ cười trên môi y giờ đã tự nhiên hơn rất nhiều.
“Vậy -” y hơi cúi đầu và nói, “vậy em xin làm phiền Thất gia.”
Thế là hai người cầm ô, nhanh chóng bước vào cơn mưa đêm.
Thẩm Thông một tay cầm ô, một tay cầm đèn pin. Nhưng trong cơn mưa lớn này, ngay cả khoảng cách mà đèn xe có thể chiếu tới cũng rất hạn chế, ánh sáng yếu ớt của đèn pin lại càng không đáng kể. Đôi giày cao gót mảnh của Bùi Tiêu bước lên mặt đất trộn lẫn với nước mưa và phế liệu xây dựng, khiến mỗi bước đi đều loạng choạng.
Mỗi khi thân mình y lay động, Thẩm Thông bên cạnh luôn ân cần đưa tay ra giúp đỡ. Sau khi y đứng vững, hắn luôn lễ phép thu tay lại, sẽ không lợi dụng khi người khác khó khăn.
Họ cứ đi như vậy khoảng mười phút mà không nói một lời. Tối nay Thẩm Thông cư xử rất lịch sự, và vì hắn vẫn luôn cẩn thận hỗ trợ Bùi Tiêu nên ngay cả ánh mắt luôn tập trung vào đối phương dường như cũng chỉ là một cử chỉ lịch sự và dịu dàng.
Mặc dù ánh đèn pin không thể chiếu sáng con đường dưới chân, nhưng ánh sáng mờ ảo do mưa phản chiếu lại hắt lên trên người Bùi Tiêu.
Y mặc một chiếc áo khoác len mịn màu kaki dài đến mắt cá chân bên ngoài sườn xám, thắt lưng lỏng lẻo. Chiếc áo không hề che giấu được vóc dáng đẹp đẽ của y, hơn nữa ở một mức độ nào đó, nó lại càng gợi lên những ham muốn tà ác sâu sắc nhất trong lòng mọi người——
Khiến họ muốn xé chiếc thắt lưng “bấp bênh” này ra, ngắm nhìn cảnh xuân bên trong.
“Ối–“
Lại bước loạng choạng, gót giày Bùi Tiêu nghiêng đi, toàn thân cũng mất thăng bằng, may mà có Thẩm Thông bên cạnh nhanh chóng đỡ y.
Nhưng vì gót giày bị kẹt vào khe hở giữa hai khối đá nên lần này, dù y đã thử hai lần nhưng vẫn không thể rút chân ra được.
Trong bóng tối, Thẩm Thông đương nhiên sẽ không biết chút xấu hổ này. Một tay hắn nhẹ nhàng ôm eo Bùi Tiêu, vẻ mặt vẫn lịch sự kiềm chế như trước, nhưng sâu thẳm trong lòng hắn, những du͙© vọиɠ tà ác đó đã bị phóng đại đến vô tận.
Cơn mưa bất chợt này, bóng dáng bất ngờ xuất hiện trong gương chiếu hậu ô tô của hắn, cùng với Bùi Tiêu vẫn dựa vào cánh tay hắn hồi lâu chưa đứng dậy, mọi chuyện trùng hợp đến mức giống như một ám chỉ nào đó, thậm chí… là mời gọi.
Hắn từ từ nghiêng người về phía trước, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người Bùi Tiêu. Đó là một loại nước hoa pha trộn với mùi hoa tulip tươi mát, thật say đắm.
“Ông chủ Bùi cũng thích hoa tulip à?” Hắn thì thầm vào tai Bùi Tiêu.
“Ngài…”
Trong thoáng chốc, tim Bùi Tiêu đập như trống, y sốc đến mức không nói nên lời.
Không phải vì Thẩm Thông có thể ngửi thấy mùi hoa tulip hôm nay y nhận được, mà vì Thẩm Thông dùng từ “cũng”.
Chẳng lẽ…
Liệu anh ấy còn nhớ không?