Tiệc rượu tối nay đã rõ ràng, Khổng Lập Văn muốn lấy lòng hắn. Người tới thì hắn nhận, còn những chuyện khác, hắn tạm thời không có ý định nói nhiều.
Hắn có thể cung cấp tiền, nhưng đây là việc đàm phán kinh doanh nên làm thế nào để phân chia lợi ích của các bên mới là mấu chốt. Tóm lại cứ phải để Khổng Lập Văn chờ thêm ít lâu, chờ khi cậu ta sốt ruột thì hắn mới càng kiếm được nhiều.
Về phần Bùi Tiêu…
Mỹ nhân quả thực rất đẹp, hắn cũng rất có hứng thú với y, nhưng một bông hoa ở chốn phong nguyệt thì dù có đẹp đến mấy cũng chỉ là hoa dại, chỉ có thể nở rộ ở đó chứ chẳng chạy đi đâu được. Hắn có thể ngắt bất cứ khi nào hắn muốn.
Theo lời nhận xét của đám hồ bằng cẩu hữu khi còn du học ở Pháp, thì hắn là kẻ không có trái tim, mọi người và mọi thứ chỉ là sự trao đổi có giá trị ngang nhau——
Anh tình tôi nguyệt, ai cũng có được thứ mình cần, sau đó thanh toán tiền là xong.
Thực sự không xứng đáng để hắn phải tốn thời gian và sức lực.
Sáng mai hắn còn có cuộc hẹn với các quan chức quan trọng của chính phủ để thảo luận công việc, không thể lãng phí thời gian được.
Mưa lại bắt đầu rơi, xe lại khởi động. Hắn từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trước mắt hắn dường như hiện lên một vệt đỏ mờ ảo.
Bùi Tiêu vẫn mặc bộ sườn xám thêu màu đỏ của Tô Châu. Dường như cảnh tượng lần đầu họ gặp nhau chỉ là ảo ảnh. Chỉ có vẻ đẹp của Bùi Tiêu là rõ ràng. Y đang lắc lư trên đôi giày cao gót mảnh, chậm rãi bước về phía hắn.
Dường như chỉ cần duỗi tay là hắn có thể ôm lấy mỹ nhân tuyệt sắc này vào lòng rồi tỉ mỉ chiêm ngưỡng.
Đột nhiên, chiếc xe phanh gấp khiến hắn choàng tỉnh.
“Xin lỗi thiếu gia.” Lái xe lập tức quay người, sợ hãi giải thích: “Có một con mèo đột nhiên nhảy ra ngoài, mưa to quá, tôi nhìn không rõ, tôi xin lỗi.”
Giống như người chợt tỉnh khỏi giấc mơ ngọt ngào, trong lòng Thẩm Thông bực bội, nhưng hắn không nổi giận, mà chỉ xua tay ra hiệu mình không sao rồi yêu cầu tài xế tiếp tục lái xe.
Giữa tiếng động cơ, hắn cau mày ngước lên và trông thấy bóng dáng trong “giấc mơ” vừa rồi đang phản chiếu trên gương chiếu hậu.
Bùi Tiêu đang đứng trú mưa dưới mái hiên bên đường. Chỉ lát sau, y đã thấy một chiếc ô tô màu đen lùi lại vài mét và dừng lại ngay trước mặt mình.
Thẩm Thông kéo cửa sổ, rồi nghe thấy một giọng nói run rẩy nhẹ nhàng gọi: “Thất gia?”
Màn mưa che đi cảm xúc trong đôi mắt đào hoa ẩn tình ấy. Hắn ngước mắt lên, tình cờ nhìn thấy chiếc sườn xám của Bùi Tiêu bị mưa bắn ướt sũng, khiến giọng nói của đối phương có hơi run rẩy, dường như đang lạnh buốt trong cơn mưa lớn.
“Ông chủ Bùi đang đợi ai đó?” Thẩm Thông hỏi.
Giọng nói của hắn đầy nam tính, không cao cũng không thấp, vừa đủ để đến với Bùi Tiêu xuyên qua tiếng mưa, rồi lại chẳng hề áp bách, trái lại còn có vẻ khá lịch sự.
“Trời mưa, mặt đường trơn trượt. Người kéo xe chở em bị ngã và bị thương ở chân. Em vốn nghĩ không sao cả, mình có thể gọi xe khác, nhưng không ngờ trời đột ngột đổ mưa…”
Bùi Tiêu đáp lời, còn hơi ngước mắt lên nhìn con đường phía trước vắng tanh vì cơn mưa lớn đột ngột.
“Em không mang theo dù nên phải trú tạm ở đây.”
Vừa nói, y vừa tùy tay vén vài sợi tóc ướt đẫm nước mưa ra sau tai, động tác tự nhiên không cố ý, nhưng rơi vào mắt Thẩm Thông, lại giống như một thước phim Tây Dương quay chậm vậy, mỗi một động tác đều hấp dẫn khó quên.
Nhìn thấy cảm xúc không che giấu trong mắt Thẩm Thông, Bùi Tiêu thong thả rũ mắt tránh đi, đúng lúc thấy đôi giày cao gót của mình ướt đẫm trong mưa.
Như nhận ra vẻ chật vật của mình, y cười tự giễu: “Mưa nhanh quá, để Thất gia chê cười rồi.”
Mưa đến quá nhanh hay vừa lúc, Thẩm Thông không còn muốn đi sâu tìm hiểu nữa.
Hắn giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ ngồi ở ghế phụ cầm ô đi ra ngoài, lịch sự hỏi: “Ông chủ Bùi sống ở đâu?”
“Dù sao cũng không có việc gì, xe của tại hạ lại khá rộng rãi, nếu không phiền, tôi có thể tiễn ông chủ Bùi một đoạn đường.”
*
Tuy cả đời Thẩm Khắc Sơn có mười mấy người vợ lẽ, nhưng sau khi lần lượt mất đi mấy người con trai, hiện tại ông cũng chỉ còn lại một mình Thẩm Thông, mọi mặt đều rất căng thẳng.
Chiếc xe ông ta đích thân chọn cho Thẩm Thông đương nhiên là rộng rãi, nhưng vì bên ngoài trời đang mưa to, không tiện mở cửa sổ nên trong xe có phần ngột ngạt.
Sau khi lên xe, Bùi Tiêu lịch sự cảm ơn và lặng lẽ ngồi sang một bên. Y không còn phô trương như lúc trước ở Bách Nhạc Môn nữa. Có lẽ là do không gian ở ghế sau quá kín đáo và riêng tư nên gương mặt y nhìn ra ngoài cửa sổ thậm chí còn có vẻ hơi câu nệ.
Nhưng Thẩm Thông thì vẫn vậy, không ép buộc cũng không cố ý tìm chủ đề. Hắn ngồi thoải mái trên ghế da thủ công, vẫn giống như trước khi Bùi Tiêu lên xe, khẽ chợp mắt.