Để tránh bị người khác phát hiện ra mình mất tự nhiên, Bùi Tiêu nhanh chóng tìm cớ trốn vào hậu trường.
Cũng may Thẩm Thông đã nói “Xin cứ tự nhiên” nên không ai dám ngăn cản y. Với kỹ năng diễn xuất của một người xuất thân Lê viên, y đã xử lý buổi diễn tối nay không chút sai sót.
Có điều hát xong một bài, y không vào hậu trường thay quần áo, cũng không quay lại sàn nhảy để giao lưu với những người khác như thường lệ, mà đứng sau tấm rèm ở lối ra rất lâu, từ xa nhìn Thẩm Thông đang nâng ly giao lưu với những người xung quanh.
Mãi đến khi màn trình diễn ca múa tiếp theo kết thúc, các cô gái và vũ công đang xuống đài đi ngang qua phía sau, và có ai đó vô tình va phải y.
“Ôi chết! Sao cô dám va vào ông chủ Bùi của chúng ta thế hả?” Một giọng nữ lập tức cường điệu vang lên: “Ôi chao, có biết va vào cậu ta thì sẽ bao nhiêu gã đàn ông muốn tính sổ với cô không!”
Đối mặt với kiểu chế nhạo rõ ràng này, Bùi Tiêu lại không hề tức giận, ngược lại, cậu quay đầu, lịch sự gật đầu với đối phương, nói: “Chị Lily, tôi có thể hỏi chị một chuyện được không?”
Lý Mạt Lị, trước khi Bùi Tiêu bước lên sân khấu Bách Nhạc Môn, vẫn luôn là ca nữ hàng đầu ở đây. Vì có thâm niên lại đối xử khá tốt với các chị em xung quanh nên mọi người đều sẽ kính trọng gọi cô là “chị Lily”.
Nhưng Bùi Tiêu chưa bao giờ gọi cô như vậy, bởi vì họ không hề thân thiết với nhau, hơn nữa trước nay cả hai còn chưa từng nói chuyện.
Cũng không phải có chuyện lớn lao gì, nhưng ở các vũ trường Thượng Hải, ngoại trừ một số giao dịch riêng tư không muốn người khác biết thì phần lớn thu nhập của các vũ nữ ca nữ đều đến từ tiền hoa hồng từ những bó hoa và lẵng hoa do khách hàng tặng. Nhưng từ khi Bùi Tiêu lên sân khấu, chín mươi phần trăm số tiền hoa ở Bách Nhạc Môn trong một đêm đều thuộc về y.
Một con hát Lê viên, lại còn là một người đàn ông, thế mà lại chạy đến tranh bát cơm với mình, đương nhiên các cô gái sao mà thích được. Ngoài ra, Bùi Tiêu mới vào Bách Nhạc Môn cách đây không lâu, không quen biết được mấy ai, lại còn ít nói, cho nên mọi người không dám ngáng chân y công khai, nhưng cô lập thì chắc chắn là không thể tránh khỏi.
Chỉ có Lý Mạt Lị vốn nổi tiếng là người thẳng thắn, lại dựa vào sự nổi tiếng và thâm niên của mình nên mới thỉnh thoảng đá đưa vài ba câu.
Nhưng cô không ngờ Bùi Tiêu bình thường vẫn không để ý tới những lời chế nhạo của mình, hôm nay lại lịch sự như vậy.
Cô nhất thời chưa kịp phản ứng, sửng sốt hồi lâu, nhưng giơ tay không đánh mặt người cười, cuối cùng cô mới bất đắc dĩ nói: “Cậu nói đi.”
“Chị đã từng gặp Thẩm Thông, thất thiếu gia nhà họ Thẩm đang ngồi dưới sân khấu kia chưa?” Bùi Tiêu không khách khí nữa mà hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh ta không phải người Thượng Hải à?”
“Nghe giọng là biết không phải mà!” Lý Mạt Lị khinh thường bĩu môi, “Cậu vừa mới nói chuyện với người ta rất lâu, bị điếc hay sao? Bộ không nhận ra hắn có cùng khẩu âm với cậu à?”
“Về phần nhà họ Thẩm, họ đều là người miền Bắc. Tôi nghe nói lúc vị Thất gia này đi theo Thẩm lão gia tử đến Thượng Hải thì đã mười mấy tuổi rồi.”
Cô vốn là người không thể giấu được chuyện gì, bất kể có thích hay không thì lời vừa ra khỏi miệng liền tuôn ra sạch sẽ. Nhưng rồi lại thấy Bùi Tiêu sững sờ, sắc mặt tái nhợt, trong nhất thời, không thể nói rõ cảm xúc trong mắt là ngạc nhiên hay sợ hãi, hồi lâu cũng không có phản ứng.
“Người gì thế hả…” Cô nghi hoặc nhìn Bùi Tiêu, sau đó lại nhìn Thẩm Thông đã đứng lên dưới khán đài, không khỏi phàn nàn: “Tôi đã trả lời câu hỏi của cậu mà cậu thậm chí còn không nói lời cảm ơn à ?”
Cuối cùng Bùi Tiêu cũng hồi thần. Y hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, đang định nói lời cảm ơn thì vừa ngẩng đầu đã thấy chỗ ngồi của Thẩm Thông dưới sân khấu đã bỏ trống, thậm chí cả vệ sĩ lúc nãy đứng canh cửa cũng đã biến mất.
Nhìn theo hướng ánh mắt của Bùi Tiêu, Lý Mạt Lị dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
“Tôi nói mà, bảo sao có rất nhiều mấy tên con nhà giàu suốt ngày quanh quẩn bên cậu mà ai cậu cũng coi thường. Cậu đang muốn trèo cao hơn hả?” Cô quay lại và giả vờ trò chuyện với những cô gái xung quanh mình, nhưng ánh mắt vẫn khinh thường nhìn Bùi Tiêu, “Nhà họ Thẩm giàu có và quyền lực, và vị thất thiếu gia này cũng rất giỏi giang -“
Cô còn đang mỉa mai, nhưng chưa kịp nói xong, đã thấy Bùi Tiêu đi giày cao gót rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Cảm thấy vô cùng tức giận, cô trợn mắt nhìn theo bóng lưng Bùi Tiêu, cao giọng nói: “Nhưng là con người thì cũng phải tự biết mình chứ, có đủ quý giá mà bước vào cái nhà đó không!”
Lúc này, bên ngoài Bách Nhạc Môn, Thẩm Thông đã trở lại chiếc Cadillac.
Hắn thích chơi bời, cũng đã chơi bời 25 năm, về nước chưa đầy nửa năm đã đạt được “danh tiếng”, nhưng thực tế, trong thâm tâm, hắn hiểu rất rõ, điều gì mới là quan trọng nhất.