” Chị như thế quyết định đi sao ? ”
Kèm theo một câu nói có phần buồn bã , lại là một tiếng thở dài bất lực . Nhã Ân không phải người trong cuộc , không hiểu rõ tất cả những chuyện đã xảy ra . Chỉ cảm thấy BMS mất đi một bác sĩ thực lực , liền cảm thấy có chút không đành lòng .
” Thời gian qua cám ơn em và mọi người rất nhiều , hẹn gặp lại em nhé Nhã Ân ” – Phạm Hương từ trong túi áo lấy ra một chiếc móc khoá blouse trắng , đem nó đặt vào tay Nhã Ân xem như quà từ biệt .
” Em làm sao có thể nhận được , chị vẫn nên giữ lại ”
Chiếc móc khoá đó vốn dĩ có lai lịch không đơn giản , nó giống như chiếc còi bạc của học viên cảnh sát khi ra trường , chỉ dành cho những người ưu tú nhất . Năm đó Phạm Hương là một trong ba người đứng đầu khoa Y ở trường , chiếc móc khoá đó chính là vật danh giá nhất mà ngôi trường Phạm Hương theo học trao tặng . Nhã Ân đương nhiên không dám nhận , dù sao nó cũng có ý nghĩa rất lớn với Phạm Hương .
” Dù sao chị cũng không hành y nữa , cũng hổ thẹn khi giữ nó bên người ” – bởi vì trả thù cô mới theo ngành nghề này , tự chất vấn bản thân có một chút cảm thấy xấu hổ .
” Em không biết chuyện gì đã xảy ra với chị , nhưng bác sĩ Phạm à …ngày tháng sau này sống tốt nhé ”
Nhã Ân theo như mong muốn của cô giữ nó bên mình , xem như nhìn thấy nó liền nhìn thấy Phạm Hương . Thật ra cô làm sao không biết Nhã Ân thích mình , chẳng qua cô gái đó thật sự có tính cách rất thanh thuần . Không giống như Sophia có phần cố chấp , cũng chẳng yêu kiều ủy mị như Lan Khuê . Loại tình cảm cô ấy dành cho cô , chẳng qua đi từ ngưỡng mộ nuôi dưỡng thành . Không đòi hỏi , cũng chẳng tranh giành , chỉ âm thầm ở bên cạnh cùng cô trải qua nhiều tháng liền như vậy .
Tất cả sách cô đều để lại trong phòng , ngay cả áo blouse thân thuộc cũng không đem về nữa , thứ duy nhất cô lấy đi chính là bức ảnh của Lan Khuê trên bàn làm việc . Còn nhớ tấm ảnh này được chụp ở London , lúc đó tiểu tình nhân của cô nụ cười vẫn còn hồn nhiên đến lạ . Bên dưới tấm ảnh có ghi lại khoảng thời gian được chụp , chỉ mới cách đây 3 năm thôi , nụ cười đó có lẽ sau này cô cũng không nhìn thấy nữa .
Chiếc xe rất nhanh ra khỏi bãi đỗ ở tầng hầm , thẻ xe chuyên dụng cô cũng giao lại cho bảo vệ . Ra khỏi cổng bệnh viện , từ kính chiếu hậu nhìn thấy BMS hiện lên trong tầm mắt . Không có quay đầu nhìn lại , chỉ thuận miệng gởi một lời lặng lẽ :
” Tạm biệt ”
———–
Theo như lịch trình cô dự tính trước đó , đợi cho sức khoẻ của Lan Khuê ổn hơn một chút sẽ về Anh Quốc . Hiện tại nàng vừa trải qua ca phẫu thuật , thậm chí việc bước xuống giường vẫn là một chuyện hết sức khó khăn . Thời gian này cô luôn ở cạnh Lan Khuê , tinh thần của nàng không tính là ổn định , cả ngày chỉ nói một vài câu , nhưng đa phần đều là những câu vô nghĩa :
” Khuê , hôm nay mẹ nấu món gì cho em vậy ? ” – Phạm Hương luôn cố gắng trò chuyện với nàng , ít nhất ra để Lan Khuê không có thời gian suy nghĩ lung tung .
” Đều là những món bổ dưỡng gì đó ” – Lan Khuê cũng không có quay lại nhìn cô , chỉ thuận miệng trả lời .
Nhìn qua một lượt những khay thức ăn trên bàn , cũng có thể nhìn ra được mẹ nhờ chuyên gia hỗ trợ bữa ăn cho nàng . Lan Khuê vừa mới sảy thai , cơ thể mất đi một lượng máu rất lớn . Vì thế chuyên gia dinh dưỡng kê cho nàng những thực phẩm giàu sắt , giúp hỗ trợ tạo máu bổ sung lại lượng máu mất đi trước đó . Không nghĩ đến thì thôi , cứ nghĩ đến tim can làm sao không thắt lại .
” Em không ngon miệng sao ? ” – thức ăn trên bàn giống như chưa từng động đũa , nếu không hợp khẩu vị cô có thể đổi món khác cho nàng .
” Dù sao Quả Nho Nhỏ cũng không còn nữa , bồi bổ để làm gì ? ” – tay phải bất giác đặt lên bụng , như thể vẫn như ngày nào đó có một sinh linh ủ ấm nơi đây .
” Chúng ta còn trẻ , con vẫn có thể trở về một lần nữa ”
Ánh mắt thoáng dao động nhìn về phía cô , dừng lại rất lâu trước một nhân ảnh vẫn đang hiện hữu . Đôi môi khẽ mỉm cười nhưng lại ai oán hơn bao giờ hết , lời nói cho đến hiện tại vẫn nhẹ nhàng như nước , nhưng không khác gì vực sâu vạn trượng .
” Ai là người giảng dạy khoa Tim cho chị ? ”
Một câu hỏi đã được hỏi rất nhiều lần , trong rất nhiều tình huống đã xảy ra . Phạm Hương chưa từng trả lời nghiêm túc cho câu hỏi này , cô cũng không nghĩ đến thời điểm hiện tại , Lan Khuê lại dùng một ánh mắt như vậy tiếp tục hỏi cô .
” Giáo sư Lucas ”
Đây là lần đầu tiên cô nói ra tên của người giảng dạy cho mình , Phạm Hương không biết Lan Khuê muốn biết để làm gì ? Nhưng cô đã nói ở thời điểm hiện tại , cô sẽ không để điều gì trong lòng không nói cho nàng biết nữa .
” Em muốn biết để làm gì ? ” – từ lúc còn ở Anh Quốc đã hỏi cô câu này , trải qua nhiều việc dường như Lan Khuê vẫn chưa từng từ bỏ .
Lão công , đã rất lâu rồi em chưa từng gọi chị thân mật như vậy đúng chứ ? Chị cho rằng xảy ra nhiều chuyện như vậy , hiện tại em mới biết đau lòng hay sao ?
Khi em chưa biết giữa ba và chị có mối thù được tính bằng sinh mệnh , khi chưa biết cả việc chị lấy máu của em nuôi một cô gái khác . Khi con chúng ta chưa mất , thật ra ngày tháng được cho là tốt đẹp nhất ở Anh Quốc gì đó , mỗi một ngày em đều muốn hỏi chị câu này .
Em từ một cô gái không phân biệt thị phi trắng đen , không nghĩ đến cảm xúc của người khác . Cho đến khi em gặp chị ở Thâm Quyến , trong khoảnh khắc tận cùng tuyệt vọng , chị đã xuất hiện như một chiếc phao duy nhất .
Ngày đó khi nghe được chị là bác sĩ , em thật sự không muốn để chị trong mắt . Nhưng không chịu nổi sự ngược đãi của mẹ kế , em lại quyết định đi theo chị . Lão công , em nói thật đấy . Khi đó chị đừng hỏi em có yêu chị hay không ? Không hề , em chỉ lợi dụng chị như một chiếc phao để em bám vào , ít nhất ra trong lúc vòng xoáy kia đang muốn nhấn em chìm xuống mãi mãi .
Có lẽ có vay có trả , ngày tháng sau đó em không biết từ bao giờ đã thích chị , sau đó còn đi đến giai đoạn em từng cho là ngu ngốc nhất : Thật lòng thật dạ yêu một người . Cũng bắt đầu từ lúc đó , em đã muốn hỏi ai là người giảng dạy khoa Tim cho chị ?
Bởi vì người đó có năng lực dạy cho chị cứu rỗi hàng triệu trái tim trên đời này , nhưng sao chỉ duy nhất dằn vặt lên một trái tim khác – vốn dĩ yêu chị rất thật lòng .
Em cùng đám người đó đua xe đến xảy ra thương tích đầy người , chẳng qua chỉ muốn chị quan tâm em thêm một chút . Em uống rất nhiều rượu , cũng bởi vì rượu chính là thứ duy nhất giúp em ngủ ngon khi không có chị . Lão công , em chán ghét ngành nghề của chị hơn bao giờ hết . Nhưng em không có quyền lên tiếng , bởi vì chị làm đúng không hề sai .
Nhưng khi mọi việc lần lượt xảy ra , em mới biết cho đến cuối cùng tất cả đều nằm trong kế hoạch của chị . Bác sĩ , chị không tốt như em nghĩ . Từng tự nói với mình rất nhiều lần , em không còn bất cứ sự yêu thương nào dành cho chị nữa . Em kết hôn vì muốn cứu ba của em , em ở lại bên cạnh chị cũng chỉ vì Quả Nho Nhỏ .
Cho đến hiện tại khi tất cả đã không còn , em không biết lý do khiến em tiếp tục ở lại là gì nữa ? Cứ nghĩ bản thân đã đi đến ranh giới chẳng lo chẳng nghĩ , không đau không suy . Nhưng cứ nghĩ đến việc rời xa chị , em lại cảm thấy so với những mất mát em vừa trải qua , thật ra còn kinh khủng hơn nhiều .
Lucas không dạy cho chị quan tâm đến trái tim em ? Vậy có dạy cho chị giam cầm nó hay không ? Qua Anh Quốc rồi , nếu có thể hãy đưa em đi gặp người đó . Em muốn tự mình hỏi rõ , rốt cuộc là có hay không ?
To be continued …
P/s : Qua Anh Quốc rồi , tôi lại vẽ cho họ một bức tranh sương sương . Không nói trước là màu gì ?
# PhiuPhiu