Bác Sĩ, Chị Cứu Em Đi

Chương 56: Em khóc không được

Em ấy luôn hỏi tôi vì sao tôi chưa từng mua quần áo cho con , đương nhiên cũng sẽ mặc định rằng tôi chưa từng yêu thương nó . Nhưng vợ của tôi … em ấy không biết được rằng , mỗi một ngày nữ điều dưỡng Nhã Ân luôn tìm thấy một vài bộ quần áo trẻ sơ sinh trong phòng làm việc . Số quần áo đó ước tính so với số của Lan Khuê mua , không ít hơn bao nhiêu phần .

Sở dĩ tôi không đem nó qua cho em ấy xem , bởi vì tôi thật sự không muốn em ấy đặt cược niềm tin quá lớn về bào thai này . Lan Khuê chỉ là một người mẹ , nhưng tôi ngoại trừ là một người ba , còn là một bác sĩ . Căn bệnh bẩm sinh của đứa con đó , tỷ lệ sống sót vốn dĩ không cao . Tôi không muốn để cho em ấy hy vọng quá nhiều , cho đến cuối cùng khi mọi thứ không thể cứu vãn , sẽ là một đòn trí mạng .

Chuẩn bị tâm lý sao ? Tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi , đã lâu lắm rồi . Nhưng đâu đó tôi vẫn nuôi nấng một chút ảo tưởng , cho rằng khoa học có thể sai , kiến thức có thể sẽ có lỗ hỏng , ông trời có mắt gì đó như mọi người vẫn nói . Con của tôi vẫn có thể khoẻ mạnh được sinh ra , một người ba tuy không đích thân mang trong mình sinh linh đó , nhưng làm sao có thể phát biểu rằng tôi chẳng thương nó , tôi không cần nó . Nó là con của tôi , là con của Lan Khuê , là tình yêu của chúng tôi cơ mà …

Kể từ khi bước chân vào con đường này , khoác lên mình áo blouse cũng giống như nắm trên tay sổ tử thần . Rất nhiều năm qua , đều là người nhà bệnh nhân đau đớn kèm lo lắng hỏi tôi rằng : Người nhà của chúng tôi có qua khỏi không bác sĩ ?

Những lúc đó ư ? Chỉ cần một cái gật đầu hay lắc đầu thôi , cũng đủ để họ một là quỳ lạy trời đất ban ơn , hai là đau đớn đến mức ngất đi trong hai hàng nước mắt . Tôi đã chứng kiến rất nhiều , nhưng đây là lần đầu tiên tôi ở vị trí của họ , để hỏi vị bác sĩ sản khoa đang cấp cứu cho vợ con của tôi rằng :

” Có cứu được hay không ? ”

Một câu nói không có đại từ nhân xưng , nghe qua thật khiến người ta đánh giá khả năng giao tiếp của tôi . Nhưng …làm ơn đừng quá khắt khe với một người như tôi nữa , một kẻ đang đứng trước ranh giới của vực sâu vạn trượng . Tôi không có đủ bình tỉnh gì đó , cảm giác một lần nữa bất lực đứng bên ngoài nhìn vào phòng cấp cứu , thật giống như của hai mươi mấy năm trước khi tôi mất đi mẹ của mình .

” Bác sĩ Phạm , chúng tôi chỉ cứu được  một người ”

” Là em ấy ? ”

Phạm Hương biết người được cứu có đến chín phần là Lan Khuê , đứa trẻ đó còn quá nhỏ để có thể xảy ra kỳ tích . Hơn hết nó mang trong mình căn bệnh bẩm sinh , sinh mệnh của nó vốn dĩ đã như mành treo trước gió .

Một cái gật đầu từ đồng nghiệp của mình , nước mắt lập tức làm cho gương mặt góc cạnh kia phúc chốc nóng bừng . Cô không đánh mất đi thứ quý giá nhất của mình , nhưng Lan Khuê đã mất đi đứa con mà mình yêu thương nhất .

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rồi thì đã sao , khi nghe tin đứa trẻ đó đã trở về làm một thiên thần , cũng giống như từ trên người cô cắt đi một miếng thịt . Mất mát một thứ gì đó cho dù biết trước , cũng là một loại hình tra tấn vô cùng tàn nhẫn .

Hơn nửa tiếng sau đó Lan Khuê được chuyển đến phòng hồi sức , một mình một phòng với các thiết bị tối tân nhất  có thể duy trì ổn định trạng thái của nàng . Cô gái nhỏ vẫn mê man nằm trên giường bệnh , phần bụng  giấu sau một lớp chăn đã không còn nhô lên nữa .

Nhìn vào thông số trên máy , cô biết được rằng nàng đã qua thời kỳ nguy hiểm . Nhưng thời kỳ tăm tối nhất của Lan Khuê chỉ mới bắt đầu , tận mắt chứng kiến ba của mình chết thảm , đứa con mang nặng còn chưa kịp đẻ đau cũng đã rời đi . Phạm Hương không biết sau khi tỉnh lại , rốt cuộc Lan Khuê phải làm sao mới có thể trải qua sự thật kinh khủng này .

Một ngày hôm đó cô luôn túc trực bên cạnh nàng , mẹ và Hồ Phi cùng với Icy sau khi biết tin đã nhanh chóng tìm đến . Báo chí liên tục đưa tin về cái chết của Trần Khắc Bửu , cảnh sát cũng tiến hành đến bệnh viện lấy lời khai . Nhân chứng đầu tiên chứng minh Phạm Hương vô can , chính là người taxi đưa Lan Khuê đến hiện trường vụ án .

Bởi vì Lan Khuê một mực muốn đến khu chung cư cũ nát đó , khi tình trạng sức khoẻ vẫn chưa ổn định . Tài xế taxi đem lòng sinh nghi , âm thầm theo dõi bên ngoài . Ở bên dưới chứng kiến Phạm Hương cố gắng giữ Trần Khắc Bửu trên lan can , anh ta liền gọi cho cảnh sát đến . Mọi chuyện diễn ra quá nhanh , khi người tài xế này leo được đến tầng của bọn họ , Trần Khắc Bửu đã rơi xuống đất chết thảm , Lan Khuê được cô gái lạ mặt kia ôm gọn trong tay với một tình trạng tồi tệ vô cùng .

———–

Khi biết được tin Lan Khuê không giữ được đứa con đó nữa , Vương Yên Tử có chung một trạng thái với Phạm Hương . Bởi vì người mẹ chồng này tìm hiểu rất nhiều về tình trạng của Lan Khuê , cũng biết được rằng bào thai đó trước sau cũng giữ không được . Nếu như trước đây cảm thấy bất mãn với Phạm Hương , hiện tại bà ấy lại là người ngày đêm an ủi cô trong những lúc rối ren này .

” Sức khoẻ quan trọng , con còn phải chăm sóc cho Lan Khuê ”

Yên Tử ngăn cản Hồ Phi cùng Icy chất vấn Phạm Hương , kêu bọn họ nếu như không giữ được bình tĩnh lập tức ra ngoài . Chỉ còn ba người trong căn phòng đó , một người vẫn ở trong trạng thái mê man , hai người còn lại mỗi người một góc tự trấn định lại tinh thần .

” Mẹ , có phải con và em ấy đã đến lúc chấm dứt rồi phải không ? ” – ân oán từ đời trước , hận thù ở đời này . Sợi dây liên kết cuối cùng cũng đã đứt , xem ra một chút sự yêu thương còn sót lại của Lan Khuê , cũng đã không còn dành cho cô thêm một lần nào nữa .

” Hiện tại thứ duy nhất mà con bé còn sót lại , chính là con . Đừng ngu ngốc nghĩ đến chuyện rời xa nó …” – hận thù cũng được , ít nhất còn có kẻ để hận thù . Nhưng một khi rời khỏi nhau , Lan Khuê vốn dĩ đã chẳng còn mục đích sống .

Phải , mẹ nói rất đúng . Cho dù Lan Khuê xem cô là kẻ thù đi nữa , ít nhất ra cũng là một dạng hình thức tồn tại . Nhưng nếu cô chủ động rời đi , cuộc sống của nàng vốn dĩ sẽ chẳng còn gì nữa , tìm đến cái chết chính là điểm đến cuối cùng .

Còn nhớ có một hôm cách đó ba ngày , cuối cùng Lan Khuê cũng tỉnh lại trong đêm vô cùng yếu ớt . Phạm Hương luôn tức trực bên cạnh nàng , kịp thời kiểm tra tình trạng sức khoẻ của Lan Khuê một cách triệt để nhất . Mọi thứ đều rất bình thường , chỉ duy nhất một thứ bất thường , chính là thái độ của nàng khi đó .

Không tức giận , cũng không than khóc , bình tĩnh đến đáng sợ , im ắng đến lạ thường . Phạm Hương rùng mình lo sợ thần kinh của Lan Khuê không ổn định , nên không dám rời nàng nửa bước . Đêm hôm đó thứ cô nhìn thấy , là một Lan Khuê giống như nhiều năm về trước khi cô gặp ở Thâm Quyến . Đôi mắt chẳng chất chứa ưu phiền , hồn nhiên đến lạ …

” Khuê , em có thể nói cho chị biết em đang nghĩ gì hay không ? ”

So với việc Lan Khuê xua đuổi xa lánh cô , hay buông lời trách móc , sự im lặng đến lạnh lùng này lại khiến cô hoảng sợ . Không phải Phạm Hương lo sợ nàng không chú ý đến cô , là tuyệt cùng sợ hãi Lan Khuê bị ám ảnh tâm lý đến mức trở thành người mất đi hoàn toàn ý thức .

” Tang lễ của ba có được tổ chức hay không ? ” – cuối cùng đến ngày thứ tư Lan Khuê cũng mở lời , câu đầu tiên nói với cô lại nhắc về ông ấy .

” Mẹ đã tổ chức một buổi lễ cho ông ấy , Khuê , khi đó chị thật sự …” – chuyện gì đến cũng đã đến , cô biết nàng nhất định chất vấn cô vì chuyện đó .

” Khi đó chị thật sự có giữ tay ông ấy , chị thật sự có cứu ông ấy . Em nhìn thấy cả mà , chẳng qua lúc đó em quá hoảng sợ nên mới nói với chị như vậy ”

Lời lẽ rành mạch vô cùng , cô không nghĩ nó được nói ra từ một người dường như vừa mất đi tất cả . Nếu như nói điều gì khiến cô sợ nhất bây giờ , chính là thái độ bình thản đối diện với mọi thứ của Lan Khuê lúc này đây .

” Con của chúng ta mất rồi phải không ? ”

Lời nói nhẹ nhàng như gió thoảng ngang qua , người khóc cho đến cuối cùng lại không phải Lan Khuê mà là cô . Lúc nàng hỏi Phạm Hương câu này , hai tay vô thức đưa lên bụng của mình xoa lấy , sự trống trải đến vô tận khiến bất cứ ai nhìn vào cũng thương xót . Nhưng Lan Khuê không khóc , một giọt nước mắt cũng chẳng buồn rơi xuống .

” Khuê …” – thời khắc này cô nên khuyên nàng bình tĩnh lại , nhưng hiện tại người đang mất bình tĩnh lại là cô .

” Nếu như con biết chị khóc vì nó , nó sẽ được an ủi phần nào ”

Đứa trẻ đó nàng mang trong mình bao nhiêu tháng , hơn ai hết Lan Khuê biết rõ nó giữ không được . Nhưng chính vì cố chấp , luôn khiến nàng làm bất cứ mọi thứ , tự thôi miên chính mình có thể sinh ra nó . Nhưng đứa con này rốt cuộc vẫn không muốn ở lại với họ , nó cuối cùng cũng đi rồi .

Từ hàng ghế bên cạnh tiến tới giường bệnh của nàng , một mực ôm lấy thân ảnh yếu ớt đó . Cô rất sợ một khi cô buông ra rồi , cô vĩnh viễn sẽ mất đi Lan Khuê . Không ai biết được bộ dạng bây giờ của nàng , doạ cô đến lo lắng tột độ thế nào . Một con người đứng trước nổi đau đớn mất mát vượt sức chịu đựng , tại sao lại có thể bình tĩnh đến như vậy . Cô rất sợ nhìn thấy Lan Khuê như hiện tại …

” Khuê , nếu như em muốn khóc cứ khóc đi có được không ? Chị không muốn nhìn thấy em như vậy …” – lực trên cánh tay của cô càng lúc càng mạnh , thân ảnh bên trong tay của Phạm Hương cũng chẳng hề chống cự .

” Em rất muốn khóc , nhưng em khóc không được . Em chỉ muốn chết , vậy em có thể chết được không ? ”

To be continued …

P/s : Đâu phải cứ vật vã khóc lóc mới gọi là đau đớn …

#PhiuPhiu