Tiệm Thuốc Thông Cổ Kim, Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Xây Dựng

Chương 50: Hợp Tác Vui Vẻ

Cô nhìn màn hình, gõ vào một chữ “Được”.

Xem ra hôm nay lại phải đóng cửa sớm rồi.

---

Chỗ hẹn là một góc khuất trong nhà hàng.

Khi Tống Thính Vãn bước vào, Lục Chu lịch sự kéo ghế cho cô và mở thực đơn: “Tống tiểu thư muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái.”

“Vậy tôi không khách sáo.” Tống Thính Vãn mỉm cười, gọi một suất mì bò bít tết rồi đưa thực đơn lại cho Lục Chu.

Gọi món xong, Tống Thính Vãn đi thẳng vào vấn đề: “Anh nói có chuyện làm ăn muốn bàn là thế nào?”

Lục Chu bật cười khẽ: “Cô Tống thật là thẳng thắn.”

“Tôi thấy cô Tống đang làm ăn khá lớn. Không biết ngoài dầu và muối ra thì cô còn cần gì nữa không?”

Cô hơi nhướng mày: “Anh muốn làm nhà cung cấp cho tôi à?”

Lục Chu chỉnh lại gọng kính, nở một nụ cười: “Siêu thị Đa Phúc là siêu thị lớn nhất thành phố Tứ Phương, liên kết với nhiều nhà cung cấp gốc, giá cả cũng rẻ hơn.”

“Tôi có chuỗi cung ứng, cô Tống có kênh tiêu thụ” Lục Chu ngừng lại một chút: “Hai chúng ta hợp tác, đôi bên cùng có lợi thì cớ sao mà không làm?”

Lớn lên trong gia đình thương nhân, cha mẹ Tống đều là những người lão luyện trong giới kinh doanh nên Tống Thính Vãn không mấy khó khăn để nắm bắt điểm chính của cuộc nói chuyện này: “Anh muốn ăn chia bao nhiêu?”

Lục Chu cười: “Cô Tống thật sáng suốt.”

Đúng lúc đó, món ăn được dọn lên bàn, kèm theo một chai rượu vang đã mở sẵn.

Lục Chu chu đáo rót rượu cho cô: “Việc kinh doanh là của cô Tống, tôi chỉ muốn kiếm chút chênh lệch thôi.”

“Chuỗi cung ứng của tôi ổn định, đảm bảo cho cô không bao giờ thiếu hàng, chỉ cần cô nói một câu, dù số lượng lớn đến đâu cũng có thể điều phối ngay trong ngày.”

“Phần chênh lệch thì tôi chỉ lấy mười phần trăm.” Lục Chu nhấp một ngụm rượu, nghiêng ly đưa về phía giữa bàn, đôi mắt sáng lên ánh nhìn sắc sảo của một doanh nhân: “Cô Tống, cô thấy sao?”

Tống Thính Vãn ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Anh có gì khác ngoài lương thực không? Dụng cụ nông nghiệp, hay là phân bón, công cụ xây nhà kính các thứ, có không?”

Lục Chu tự tin cười đáp: “Tống tiểu thư, tôi làm chuỗi cung ứng mà, không thể chỉ chuyên mỗi một lĩnh vực được, thế thì làm ăn được bao nhiêu? Ở thành phố Tứ Phương này, mọi thứ liên quan đến sinh hoạt thường ngày, chỉ cần cô cần thì tôi đều có.”

“Còn về những thứ cô vừa nói, đương nhiên là không thành vấn đề.”

“Được.” Tống Thính Vãn nâng ly lên cụng với anh: “Mười phần trăm thì hơi ít đấy, tôi cũng không phải người tham lam gì, anh hưởng ba mươi phần trăm.”

Cô khẽ cười: “Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”