Tiệm Thuốc Thông Cổ Kim, Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Xây Dựng

Chương 44: Đeo Bám Không Buông

Lại một đêm thức trắng, Tống Thính Vãn ngủ đến tận chiều.

Cô mò lấy điện thoại, thấy đã ba giờ.

Thôi xong, sắp quen với giờ giấc này rồi.

Màn hình khóa hiện ba cuộc gọi nhỡ, đều từ cùng một số lạ.

Số chưa từng thấy, có lẽ lại là số spam hay lừa đảo.

Không nghĩ nhiều, cô lười biếng ngồi dậy đi rửa mặt. Định hôm nay tranh thủ đi làm giấy phép kinh doanh, không biết có kịp trước khi cơ quan đóng cửa không.

Nếu không xong hôm nay thì phải đợi đến thứ hai, mà cô lo ngại để lâu sẽ phát sinh thêm phiền toái.

“Vãn Vãn—”

Nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, vừa mở cửa tầng một thì tiếng gọi “Vãn Vãn” đã khiến cô giật mình.

Giây tiếp theo, một người bước ra từ phía sau cánh cửa, đó là Cố Tư Niên.

Bám dai như đỉa.

Tống Thính Vãn hơi bực, vì vẫn còn ngái ngủ nên giọng cô lạnh hẳn: “Anh cũng tìm đến tận đây được, chắc mất không ít công sức nhỉ?”

“Vãn Vãn, anh...”

“Tôi không muốn nghe.” Cô siết chặt quai túi xách: “Ba cuộc gọi đó là của anh à?”

Cố Tư Niên thở dài: “Vãn Vãn, anh cũng không muốn làm phiền em như vậy, nhưng em đã chặn hết mọi liên lạc của anh. Anh đành phải làm sim mới, nhưng gọi em không bắt máy, chỉ còn cách đến đây chờ em.”

“Cố Tư Niên, tôi nói lần cuối, giữa chúng ta chẳng còn gì đáng nói nữa, cũng không cần gặp nhau.”

Nói xong cô quay lại khóa cửa, còn phải đi cho kịp giờ.

“Vãn Vãn!” Cố Tư Niên vội nắm lấy cổ tay cô: “Nghe anh nói được không? Anh không muốn chia tay em, anh chỉ yêu mình em, chúng ta làm lành được không? Sự thật không phải như em nghĩ đâu, Hân Viện cũng chỉ lo cho anh thôi.”

Tống Thính Vãn phì cười, hơi mạnh tay hất tay anh ta ra: “Lo cho anh à? Lo đến mức phải leo lên giường để chăm sóc anh ư? Sự thật không như tôi nghĩ? Vậy là như nào? Định nói rằng khi xưa anh phải từ hôn vì cha mẹ anh và Hân Viện lấy cái chết ép buộc anh sao?”

“Hay là...”

“Sao em biết?”

Nhìn vẻ mặt như bị đoán trúng của Cố Tư Niên, Tống Thính Vãn thấy quá chán nản: “Giữa tôi với anh chẳng còn gì để nói cả, tránh ra.”

Cô khóa cửa xong, đeo kính râm, đi được hai bước lại quay lại, nhìn anh ta đang có dáng vẻ như kẻ thất tình đáng thương, bổ sung thêm: “Mong anh nhớ rõ, tôi với anh, chỉ là từng có hôn ước, thế thôi.”

Hôm nay là thứ bảy, người đến làm thủ tục ở sở công thương đông hơn bình thường, cô phải chờ gần một tiếng mới đến lượt.

Khi điền vốn đăng ký, Tống Thính Vãn suy nghĩ một chút rồi điền mười vạn.