Tiệm Thuốc Thông Cổ Kim, Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Xây Dựng

Chương 42: Hy Vọng Là Có Cơ Bắp

“Dầu ở đây thường đóng gói lạ, nên tôi mới chọn loại thùng chưa dùng để anh dễ chuyển đi. Hiệu thuốc này không chứa được nhiều như vậy, nên chắc là anh cần mấy ngày mới chuyển xong.”

“À đúng rồi, tôi cũng định mua chút thịt, nhưng vì tối qua muộn quá rồi, nếu để lâu sẽ không còn tươi nên đành thôi.”

Tiêu Vân Trạch chăm chú nhìn Tống Thính Vãn, trong mắt ánh lên tia vui mừng và cảm kích, môi nở một nụ cười nhẹ: “Có thể được quen biết Tống cô nương, là may mắn của Tiêu mỗ.”

Tống Thính Vãn hơi ngượng, ánh mắt ngập ngừng rồi tình cờ thấy món đồ trong tay Tiêu Vân Trạch.

Thấy ánh mắt của cô, Tiêu Vân Trạch mới nhớ ra mình mang theo bánh gạo.

“Tống cô nương, đây là bánh gạo, đặc sản của Đại Khánh.” Tiêu Vân Trạch vừa tháo lớp giấy dầu vừa giải thích: “Bánh gạo mềm, hơi ngọt, rất ngon.”

“Cô đã cho ta nếm sầu riêng và uống coca, nay Tiêu mỗ cũng muốn cô nương thử món đặc sản của Đại Khánh.”

Tống Thính Vãn liếc nhìn chiếc bánh gạo trông không khác gì những loại bánh bán đầy ngoài đường, rồi lại nhìn vào đôi mắt chân thành và mong đợi của hắn, không nỡ làm hắn buồn liền nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy sao? Vậy để tôi nếm thử đặc sản Đại Khánh xem sao.”

“Nào, lại đây ngồi xuống cùng ăn.”

Cô ngồi xuống bên cạnh quầy, bẻ đôi miếng bánh gạo, đưa cho hắn một nửa: “Ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn.”

Trong khi đợi đồ uống, Tống Thính Vãn cắn một miếng bánh gạo.

Nhai vài cái, cô bất ngờ ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Trạch với đôi mắt sáng ngời: “Ngon lắm!”

Đúng là hương vị đến từ hai ngàn năm trước, khác xa với bánh gạo thời hiện đại.

Không giống bánh gạo bây giờ, mềm dẻo và ngọt đậm, bánh gạo trong tay cô lại xốp và khô hơn một chút, ngọt dịu và để lại vị ngọt thanh nơi cuống họng.

Có lẽ là vì không cho nhiều dầu.

Nhưng thật bất ngờ là hương vị lại rất đặc biệt!

Thấy phản ứng của cô, Tiêu Vân Trạch thở phào nhẹ nhõm, trên đường đến đây hắn còn lo rằng cô sẽ không thích món ăn này.

Nếu cô đã thích, lần tới hắn nhất định sẽ mang thêm.

Hôm nay việc vận chuyển khá nặng nề: mười vạn cân gạo, hai ngàn cân muối và quan trọng nhất là năm ngàn cân dầu hạt cải.

Dầu đều chứa trong các thùng lớn, một người chuyển khá khó khăn.

Tống Thính Vãn liếc qua bộ dáng của Tiêu Vân Trạch dưới lớp áo khoác.

Trông có vẻ gầy nhỉ.

Ừm, hy vọng là có cơ bắp.

Chưa từng thấy thùng dầu bao giờ nên Tiêu Vân Trạch còn khá lúng túng, cuối cùng nhờ sự trợ giúp của Tống Thính Vãn mới thành công đưa thùng dầu lên xe nâng.

Lúc này, Chu Tước cùng vài người cận vệ vừa đến y quán, chưa kịp nghỉ thì đã thấy chủ tử của họ xuất hiện, đẩy theo một thứ to lớn và hoàn toàn xa lạ.