Tống Tư Ninh cầm lấy cái thìa, rồi lại khó tính nói: "Cái thìa bẩn rồi."
Kỳ Phương Diễm lại thở dài một hơi, kiên nhẫn quay người, lấy lại cái thìa trong tay cậu, nhúng vào chén trà rửa qua, rồi đặt cán thìa vào lòng bàn tay Tống Tư Ninh.
"Thế này được chưa?" Kỳ Phương Diễm nhẫn nại hỏi.
Kỳ Phương Diễm cảm thấy khi ở cùng Tống Tư Ninh, anh nhất định phải dùng hết mười hai phần kiên nhẫn, chăm sóc chu đáo mọi mặt, nếu không Tống Tư Ninh sẽ chẳng làm được gì tốt.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tình huống này cũng không thể trách Tống Tư Ninh được, nên càng khiến người ta bực bội.
Tống Tư Ninh vẫn cao quý như thường lệ, cậu cúi đầu múc một thìa cháo, ừm một tiếng.
Đồ ăn giao tới lần này nhìn là biết Kỳ Phương Diễm đã đặt theo ý Tống Tư Ninh.
Thức ăn nhạt dễ tiêu hóa, bát cháo Tống Tư Ninh uống có rưới một chút dầu mè, nấu mềm nhừ tan ngay trong miệng.
Dù Tống Tư Ninh cảm thấy khó chịu trong dạ dày, nhưng vì là Kỳ Phương Diễm đặt cho cậu, nên cậu vẫn cố uống thêm vài ngụm.
Kỳ Phương Diễm đã ăn xong bữa tối, anh dọn hết bát đũa trên bàn trà vào bếp.
Lúc này điện thoại của Kỳ Phương Diễm reo lên, anh vứt rác trong tay vào thùng rác rồi bắt máy.
Giọng Liễu Địch vang lên từ điện thoại: "Sư đệ còn nhớ chuyện đã hứa với tôi không?"
"Ừm, mấy giờ?"
"Tối nay ở quán bar Minh Sơn, bắt đầu lúc 8 giờ."
"Được, tôi sẽ đến muộn một chút."
"Muộn là mấy giờ? Đừng có 11, 12 giờ mới đến nhé, Mạc Lan Lan đang đợi cậu đấy."
Kỳ Phương Diễm bây giờ chẳng còn tâm trí nào cho chuyện tình ái, nghe những lời này chỉ thấy mệt mỏi, anh xoa xoa mi tâm, nói: "Tôi có chút việc, không cần đợi tôi, các cậu cứ chơi trước đi."
"Sư đệ, chúng tôi còn đang đợi cậu đẩy bánh kem cho Mạc Lan Lan, cậu đừng có bỏ rơi chúng tôi vào lúc quan trọng chứ..."
Liễu Địch trong điện thoại vẫn đang nói với Kỳ Phương Diễm những chuyện linh tinh, Kỳ Phương Diễm đáp lại qua loa vài câu rồi cúp máy.
Đến khi Kỳ Phương Diễm dọn dẹp xong đồ đạc và bước ra khỏi bếp, đã là 7 giờ 30 tối.
Bầu trời ngoài cửa sổ kính đã tối sầm lại.
Tống Tư Ninh một mình ngồi trên ghế sofa, bên cạnh có một chiếc đèn bàn tỏa ánh sáng vàng ấm lên người cậu, xung quanh như một bức tranh cát với màu sắc dần dần đậm lên và lan tỏa vào bóng tối.
Trong khung cảnh này, dường như chút sức sống trên người Tống Tư Ninh cũng biến mất, tấm lưng cậu gầy gò cô đơn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóng đen nuốt chửng.
Còn thiếu một cái bát ăn của Tống Tư Ninh chưa dọn, Kỳ Phương Diễm bước lên phía trước cầm lấy bát cháo trên bàn trà, còn thừa hơn nửa bát chưa ăn, lúc này Tống Tư Ninh bỗng lên tiếng: "Kỳ Phương Diễm."
Kỳ Phương Diễm nhìn cậu: "Làm gì?"
Tống Tư Ninh nói: "Nhà họ Tống có giờ giới nghiêm lúc 9 giờ tối."
Kỳ Phương Diễm bật cười, hỏi ngược lại Tống Tư Ninh: "Tôi muốn đi, anh ngăn được sao?"
Tay Tống Tư Ninh nắm chặt mép ghế sofa, răng cắn môi dưới, không nói gì.
Cho đến khi tiếng bước chân của Kỳ Phương Diễm dần xa, sắc mặt Tống Tư Ninh lạnh lẽo, cậu giơ tay cầm lấy cốc trà hoa đã nguội lạnh từ lâu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Kỳ Phương Diễm dọn dẹp xong mọi thứ, lại quay về phòng ngủ thay một bộ quần áo ra ngoài, khi anh xuống lầu lần nữa, Tống Tư Ninh đã dựa vào ghế sofa, đầu cúi xuống, trông như đã ngủ thϊếp đi.
Tấm chăn trượt xuống chân Tống Tư Ninh, Kỳ Phương Diễm đứng tại chỗ dừng lại vài giây, rồi vẫn nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tống Tư Ninh, cúi người nhặt tấm chăn lên.
Tống Tư Ninh nửa tựa vào ghế sofa, đầu cúi rất thấp, tóc mái rủ xuống che gần hết khuôn mặt, không thể nhìn rõ sắc mặt.
Kỳ Phương Diễm cũng không có thời gian để xem sắc mặt Tống Tư Ninh, anh giũ tấm chăn ra, đắp lên người Tống Tư Ninh.
Lúc này tay Tống Tư Ninh bỗng động đậy, cậu nắm chặt cổ tay Kỳ Phương Diễm, như thể dùng hết sức toàn thân, đầu ngón tay lạnh buốt, ngón tay run rẩy.
"Kỳ Phương Diễm..." Tống Tư Ninh yếu ớt gọi một tiếng.
Kỳ Phương Diễm nhíu mày nhìn cậu, sửng sốt trong giây lát.
Tống Tư Ninh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng bệch gần như trong suốt, mái tóc bị mồ hôi lạnh trên trán làm ướt đẫm dính vào trán, môi trắng bệch, trông như vừa trải qua một cơn bệnh nặng.
Dù Kỳ Phương Diễm đã từng thấy Tống Tư Ninh bệnh, nhưng lúc này vẫn khiến anh giật mình.
"Sao vậy?" Kỳ Phương Diễm nhíu chặt mày hỏi.
Tống Tư Ninh run rẩy buông tay đang nắm Kỳ Phương Diễm ra, hai tay ôm chặt eo mình, cúi người xuống, giọng khó nhọc nói: "Bụng... đau quá..."
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Phương Diễm (tiếp tục bị nắm thóp)
—
Kỳ Phương Diễm thấy Tống Tư Ninh khó chịu đến mức đó, không chút do dự, lấy điện thoại ra định gọi: "Tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Nhưng Tống Tư Ninh không chịu, cậu khó nhọc nắm lấy vạt áo Kỳ Phương Diễm: "Về phòng..."
Kỳ Phương Diễm không thương lượng với cậu: "Không được, đi bệnh viện."
Tống Tư Ninh bị Kỳ Phương Diễm phản đối như vậy càng thêm khó chịu, cậu rên khẽ một tiếng, lưng cong xuống dữ dội hơn, thở hổn hển hai hơi mới nói được: "Bệnh cũ... lát nữa sẽ khỏi... đi bệnh viện say xe."
Tay Kỳ Phương Diễm đang gọi điện thoại khựng lại, cúi đầu nhìn Tống Tư Ninh.
Tống Tư Ninh tay ôm bụng, nửa thân trên đè lên đùi, từ góc nhìn của Kỳ Phương Diễm không thể thấy mặt Tống Tư Ninh, chỉ thấy được gáy anh ta xanh xao, phủ đầy mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn lấp lánh, mảnh mai thon gọn như cổ thiên nga.
Kỳ Phương Diễm và Tống Tư Ninh mới quen nhau không lâu, anh không hiểu rõ tình trạng cơ thể của Tống Tư Ninh, nhưng anh đã từng thấy Tống Tư Ninh khó chịu khi say xe, nôn ọe tối tăm mặt mũi, như thể muốn nôn cả dạ dày ra ngoài.
Hiện giờ Tống Tư Ninh đã đủ yếu rồi, chuyện say xe này có lẽ thật sự sẽ khiến tình trạng của Tống Tư Ninh trở nên nghiêm trọng hơn.
Kỳ Phương Diễm im lặng vài giây, cúi người xuống, tay luồn qua khoeo chân Tống Tư Ninh, bế cậu lên.
"Từ từ... từ từ..." Tống Tư Ninh run giọng nói.
Lần này Kỳ Phương Diễm không còn thô lỗ vụng về như trước, mà động tác rất chậm rãi ôm Tống Tư Ninh vào lòng, sợ rằng có chút xóc nảy nào cũng khiến Tống Tư Ninh khó chịu hơn.Từ tầng một lên tầng hai có không ít bậc thang, nhưng tay Kỳ Phương Diễm bế Tống Tư Ninh vẫn luôn rất vững vàng.