Hai bên đường trong khuôn viên trường cây cối um tùm, ánh sáng loang lổ rơi trên sống mũi cao của Kỳ Phương Diễm, khiến đôi mắt anh trông càng thêm sắc sảo, bóng đổ trên mặt đất cao và thon dài.
Anh mặc bộ đồng phục trắng xanh mát mẻ, mái tóc đỏ rực bay tung trong gió, hai tay đút túi quần, đứng thẳng lưng giữa ánh nhìn chăm chú của mọi người, chỉ nói với Kỳ Quân một từ.
"Không."
Cái giá phải trả cho việc không chịu nhún nhường là một cái tát nảy lửa từ Kỳ Quân, và bị giam lỏng trong nhà suốt năm ngày.
Đến ngày thứ sáu, vết tay trên mặt Kỳ Phương Diễm đã gần như biến mất, Kỳ Quân cuối cùng cũng thả anh ra, áp giải lên xe hơi như đang áp giải tù nhân.
"Kỳ Phương Diễm, thời gian này ta và Chủ tịch Tống phải ra nước ngoài xử lý công việc, không có ai chăm sóc con, con cứ ở nhà Chủ tịch Tống đi, nhà họ có một đứa trẻ tuổi tác cũng gần bằng con, các con cũng có bạn, đứa trẻ đó sức khỏe không tốt, mới gặp tai nạn xe cộ thời gian trước, cũng chẳng có bạn bè gì, con nhường nhịn nó một chút........"
Hôm nay Kỳ Quân tâm trạng không tệ, thái độ đối với Kỳ Phương Diễm hiếm khi thân thiện như vậy.
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe lướt qua, Kỳ Phương Diễm ngồi bên cửa sổ, gác chân lên nhau, ngón tay lướt màn hình điện thoại như bay, không để ý nói:
"Tôi tưởng chuyện gì to tát, hóa ra là ông muốn nịnh bợ ông chủ lớn của mình nên bán tôi đi, để làm bảo mẫu trông trẻ." Giọng Kỳ Phương Diễm không có chút dao động: "Ông bán tôi được bao nhiêu tiền? Bán thân hay bán mạng?"
"Mày!"
Chỉ với hai câu nói đã khiến sắc mặt Kỳ Quân đột ngột thay đổi, giơ tay lên định động thủ.
Tài xế hạ giọng khuyên: "Ông Kỳ, chúng ta sắp đến nhà Chủ tịch Tống rồi......."
Lần này Kỳ Quân lại sợ mất mặt trước người khác, bình tĩnh lại một lúc, nhịn giận thu tay về.
Nơi người giàu ở quả nhiên khác biệt, vừa vào khu biệt thự Kim Hoa, cảnh quan bên đường đã trở nên rực rỡ.
Cây trà Mỹ nhập khẩu từ nước ngoài, cụm hoa mềm mại, màu sắc từ xanh đậm đến trắng nhạt, nhìn xa như biển, nhìn gần như mây, khiến con đường này sương mù lãng đãng, như những bậc thang mây khi leo lên cao, đẹp đến mức khắp nơi đều toát ra mùi tiền.
Xe hơi dừng lại trước một cánh cổng sắt đóng kín, Kỳ Quân bước xuống xe nói chuyện qua chuông cửa có camera.
Cửa sổ xe vẫn mở, giọng nói cung kính của Kỳ Quân trôi vào trong xe, Kỳ Phương Diễm nhướng mắt nhìn ông.
Kỳ Quân ở Minh Thành cũng được coi là người giàu có.
Với địa vị của Kỳ Quân, ngày thường toàn là người khác đến nhà ông cúi đầu khom lưng, nhưng hôm nay Kỳ Quân đặc biệt mang quà đến thăm nhà này, vậy mà lại không có lấy một người ra đón tiếp.
Điều này chỉ có thể nói rằng người còn có người hơn, người giàu ở Minh Thành cũng phân chia ba sáu chín đẳng.
Cổng sắt từ từ mở ra, xe chạy vào vườn hoa lại phải mất đến mười phút mới đến được cửa chính của biệt thự.
Cửa xe mở ra, Kỳ Phương Diễm vẫn ngồi vững như Thái Sơn, Kỳ Quân túm cổ áo Kỳ Phương Diễm lôi anh xuống xe.
Hai bước lôi đến cửa ngôi nhà nhỏ, Kỳ Phương Diễm mặt đầy bất mãn, mạnh mẽ giật cánh tay, vùng ra khỏi sự kiểm soát của Kỳ Quân.
"Mày muốn làm gì?!" Kỳ Quân hạ giọng quát anh: "Chưa đủ mất mặt à, mau vào cho tao!"
Kỳ Phương Diễm nói: "Không muốn vào."
Kỳ Quân chỉ vào mũi Kỳ Phương Diễm: "Kỳ Phương Diễm, tao nói cho mày biết, bây giờ mày ăn của tao dùng của tao, chưa đến lúc mày có thể cãi lại tao đâu, hôm nay mày muốn vào cũng phải vào, không muốn vào cũng phải vào."
Kỳ Phương Diễm nheo mắt nhìn Kỳ Quân một lúc, cười đùa cợt: "Được thôi, miễn là ông không sợ tôi đánh chết cậu ta là được."
Nói xong anh cũng không đợi Kỳ Quân nói gì, xoay người đá văng cửa lớn.
Nội thất bên trong ngôi nhà nhỏ được bày trí tinh tế, cửa sổ kính vòm hai tầng, phong cách châu Âu, tông màu chủ đạo là màu nâu sẫm của gỗ tự nhiên.
Trên tường treo những bức tranh sơn dầu phong cảnh, nét vẽ tinh tế tuyệt hảo, như sông núi hiện lên trên giấy, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết chủ nhân của ngôi nhà này có gu thẩm mỹ không tầm thường.
Người giúp việc trong nhà đang tưới hoa trước cửa sổ kính, bị tiếng đá cửa của Kỳ Phương Diễm làm giật mình đến nỗi làm đổ nước khắp sàn.
Khi nhìn thấy người đến, cô ấy lại nhìn chằm chằm vào mái tóc đỏ của Kỳ Phương Diễm một lúc lâu, có lẽ đang cân nhắc xem có nên gọi bảo vệ không.
Cho đến khi Kỳ Quân bước vào, cô ấy mới phản ứng lại, bước lên phía trước, lịch sự nói: "Có phải là ông Kỳ không ạ, Chủ tịch Tống đã dặn tôi rằng hôm nay các ông sẽ đến, chỉ là hơi không may, cậu chủ vẫn đang ngủ, các ông có thể đợi một lát được không ạ?"
"Là chúng tôi đến đột ngột, không vội......."
Kỳ Phương Diễm không quan tâm đến sự khách sáo giữa họ, ngồi phịch xuống ghế sofa, lại mở giao diện trò chơi.
Cho đến khi Kỳ Phương Diễm chơi xong ván game thứ năm, vẫn không thấy vị đại thiếu gia được nâng niu như trứng kia xuống lầu.