Một người nam nhân ăn mặc như cổ nhân, sao hắn lại xuất hiện trong nhà cô chứ?
Phó Thời Niệm nhặt cây gậy ở góc phòng, chầm chậm bước đến chỗ người nam nhân.
Cô dùng gậy chọc vào người hắn: “Dậy đi?”
Hắn không có phản ứng.
Sợ người này xảy ra chuyện ngay tại đây, Phó Thời Niệm từ từ ngồi xuống, dùng tay nhấn mạnh vào huyệt nhân trung của hắn.
Người nam nhân bị cô bấm đến mức hiện lên dấu móng tay trên nhân trung, khẽ động đậy và dần tỉnh lại. Vừa mở mắt thì hắn đã thấy nữ tử ngồi trước mặt lộ cả tay chân ra ngoài, mắt hắn thoáng sững sờ rồi lập tức quay đi: “Tại hạ không có ý mạo phạm cô nương.”
Thấy hắn tỉnh lại, Phó Thời Niệm đứng dậy: “Anh là ai? Sao lại xuất hiện trong nhà tôi?”
Giọng điệu và cách nói chuyện của người này khiến cô cảm giác như đang đối thoại với người thời cổ đại.
Người nam nhân khó khăn chống tay đứng lên, cung kính chắp tay cúi đầu: “Tại hạ là Tiêu Nghiên Hoài, đi qua cửa thì ngất đi nên chưa kịp nhìn xem đây là nơi nào.”
Tiêu Nghiên Hoài không dám nhìn thẳng vào Phó Thời Niệm, khẽ quay đầu quan sát xung quanh.
Những kệ hàng đầy ắp đồ đạc, các vật dụng trang trí kỳ lạ, tất cả đều là thứ hắn chưa từng thấy, ánh mắt hắn không ngừng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn còn thấy nước!
Gia đình hắn bị lưu đày đến Lĩnh Nam, nhưng ở đó lại gặp nạn đói khủng khϊếp, thiếu nước thiếu lương thực trầm trọng, đã lâu rồi hắn chưa được uống một ngụm nước nào.
Tiêu Nghiên Hoài mím môi, cổ họng khô rát, yết hầu chuyển động khó nhọc rồi ngập ngừng lên tiếng: “Cô nương, tại hạ có thể mua nước ở đây không?”
Phó Thời Niệm siết chặt cây gậy, quan sát vẻ mặt Tiêu Nghiên Hoài, thấy hắn từ kinh ngạc đến mừng rỡ, như thể chưa từng thấy những thứ trong siêu thị này.
Người này có lẽ là từ vùng núi xa xôi chạy đến, chỉ là không hiểu sao lại xuất hiện tại nhà cô. Cửa trước, cửa sau đều đóng kín mà người này vẫn vào được, quả là kỳ lạ.
"Đương nhiên là được."
Phó Thời Niệm cầm hai bình nước khoáng 4 lít đưa cho hắn.
Tiêu Nghiên Hoài vui mừng nhận lấy hai bình nước, đặt xuống đất, ánh mắt đảo qua những thứ khác: "Ở đây có đồ ăn nào không? Nếu để lâu được thì càng tốt."
Phó Thời Niệm lấy từ trên kệ một túi bánh mì nhỏ, cân qua rồi đưa cho hắn: "Bánh mì nhỏ này để được nửa năm."
Tiêu Nghiên Hoài giơ tay đón lấy, ngập ngừng hỏi, "Những thứ này hết bao nhiêu tiền?"
Phó Thời Niệm nhanh chóng tính toán trong đầu.
Một bình nước khoáng 4 lít giá 8 tệ, hai bình là 16 tệ, thêm túi bánh mì nhỏ là 5 tệ.
Phó Thời Niệm đáp: "Tổng cộng là 21 tệ."