Chương 26
CHƯƠNG 26Có thể vì sinh bệnh nên cơ thể suy yếu, cảm giác ngủ thực trầm, không mơ thấy ác mộng gì nữa. Tiếng điện thoại đánh thức ta, trợn mắt nhìn ngoài cửa đã là hoàng hôn, ta nhất thời không có phản ứng, thiếu chút nữa nghĩ rằng trời vẫn chưa sáng hẳn.
“Vẫn còn ngủ?” Thanh âm qua điện thoại của Phương Thụ Nhân có chút thở dốc.
Ta nói: “Bị điện thoại đánh thức.” Sau đó lại hỏi: “Ngươi đang làm gì? Thở hổn hển, ngàn dặm trường chinh vẫn làm chuyện bất chính a?”
Phương Thụ Nhân không để ý tới lời trêu chọc của ta, nghiêm trang đáp: “Ta hẹn người Cửu Trọng Thiên ăn tối, không khéo mất điện, ta phải leo cầu thang, hiện tại đang leo tới tầng 9.”
Cửu Trọng Thiên cũng thuộc loại đẳng cấp ta mà phải xuất tiền thì tuyệt đối không tiến tới, cũng may nó tên gọi là Cửu Trọng Thiên cũng không phải kiến trúc cao nhất thành phố, chỉ có 18 tầng mà thôi: “Sao không đổi địa điểm?”
“Đối phương đã ở đây, ta cũng không thể để khách đi bộ 18 tầng.”
Xem ra không phải là một vị khách đơn giản, đương nhiên, nếu đơn giản cũng không cần đến Phương đại tổng tài tự thân xuất mã: “Hôm nay mấy giờ ngươi về?”
“Giờ vẫn chưa biết. Đã tốt hơn chút nào chưa?”
Ta sờ sờ bụng: “Hiện thì không có việc gì, chỉ có điểm đói bụng.”
“Ta đã dặn Trương tẩu tối nay về muộn một chút rồi. Ngươi gọi nàng làm cho ngươi thứ gì đó tốt cho tiêu hóa ăn đi, ăn xong thì đi ngủ, biết chưa?”
“Ăn liền ngủ, ngươi nghĩ ta và ngươi là động vật nào đó sao?”
“Lý tưởng của ngươi không phải như thế sao?”
Ta ngây người một chút. Đích xác lý tưởng của ta chính là suốt ngày ăn chán chê không phải làm gì, chính là ta tuyệt đối không nói qua với hắn. Mặc kệ quan hệ của hắn và ta thân mật chừng nào, hắn chung quy vẫn là ông chủ của ta, có nhân viên ngu ngốc nào đứng trước mặt ông chỉ nói mình không có ước nguyện gì, chỉ cầu ăn no rồi chờ chết? Người biết chí hướng rộng lớn này của ta nguyên lai chỉ có người ở phòng thông tin, cơ bản cũng giống ta là loại không màng danh lợi, có chí khí đã sớm hướng đến phòng khác. Bọn họ bình thường cơ bản ngay cả cơ hội diện thánh cũng không có, càng miễn bàn đến chuyện nói huyên thuyên.
Vấn đề này nếu ta tự mình chẫm rãi nghĩ chắc chắn sẽ chết, ta là ai a, ta không phải anh hào khó gặp trong xã hội này sao, tự nhiên là biết thức thời, khiêm tốn cẩn thận, cho nên ta rất nhanh tưởng tượng như vậy, lập tức hỏi Phương Thụ Nhân: “Ai nói với ngươi lý tưởng của ta chỉ là ăn với ngủ nha? Nghĩ kĩ, như ngươi nói người ta gọi là phỉ báng nha.”
“Hắc, đây là ngươi tự mình nói.”
“Đây là xã hội pháp luật, làm cái gì cũng phải có chứng cớ, ngươi xuất ra chứng cớ chứng minh a?”
Phương Thụ Nhân cười giả tạo vài tiếng: “Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” Thanh âm hắn lập tức trở nên đứng đắn: “Ta đã tới, không thèm nghe ngươi nói nữa, nhớ rõ ăn xong rồi ngủ đi, không được phép lên mạng cũng không cho phép chơi game.”
“Ngươi phải làm ta chán chết a…” Nói còn chưa dứt lời, bên kia cách một tiếng liền dập máy, ta giận tới mức cầm điện thoại nửa ngày không hồi phục tinh thần. Từ khi nào thì người này biến thành bảo mẫu cuồng tự đại kỳ quái?
Ăn chút gì đó xong ta liền mở máy, vừa lên mạng dạo quanh vừa dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, nơm nớp lo sợ giống như hồi cấp ba một bên lén đọc tiểu thuyết kiếm hiệp một bên đề phòng giám thị bên ngoài. Vừa trở về đầu óc loạn thành một đoàn, cái gì cũng chưa nghĩ đến, hiện tại ý nghĩ có chút thanh tỉnh liền nhớ tới ta và Thượng Huyền Nguyệt có chung rắc rối, phải nói chuyện với nàng, xem có thể biên kịch ra cái gì để hóa giải nạn này, trọng yếu hơn là nhắc nhở nàng đừng có đem chuyện của ta nói ra hết.
QQ của Huyền Nguyệt vẫn là cái đầu màu xám, ta để lại vài lời cho nàng, đại khái kể một chút tình huống, luôn nhắc nhở nàng cái gì không nên nói ngàn vạn lần đừng nói, đương nhiên tốt nhất là mặc kệ nên nói hay không nên nói đều kiên quyết không nói, như vậy có thể đảm bảo an toàn tốt nhất.
Lẽ ra cùng khách đàm sinh ý cũng phải đến chín mười giờ, nếu thêm vào cái gì chiêu đãi cũng phải rạng sáng mới về. Nhưng hôm nay Phương Thụ Nhân trở về khá sớm, tám giờ hơn đã nghe thấy tiếng xe. May mà ta có tính cảnh giác cao, trước đó chỉ khép cửa, nếu không chỉ sợ hắn vào ta cũng không biết.
Trực tiếp tắt nguồn máy tính, ta bay nhanh từ thư phòng về phòng ngủ, thảm điện vẫn bật, tiến vào ổ chăn nóng rực, quấn trái quấn phải một chút, sau đó liền như con sâu bắt đầu giả bộ ngủ.
Qua một lúc – so với thời gian dự đoán thì lâu hơn một chút – Phương Thụ Nhân mới vào phòng, không bật đèn, trực tiếp tiến đến sờ sờ cái trán ra, không hề hạ giọng nói: “Cái trán ngươi rất lạnh.”
Ta lập tức có chút đổ mồ hôi, tiếp tục giả bộ ngủ, dùng thanh âm mơ mơ màng màng nói: “Ngươi về rồi?”
Phương Thụ Nhân thực bình tĩnh đáp: “Không cần giả bộ, ta vừa mới nhìn qua, máy tính của ngươi vẫn chưa tản hết nhiệt đâu.”
Tên gian trá này! Thủ đoạn quả thực không thua mẹ ta năm đó.
Phương Thụ Nhân dùng sức xoa xoa tay, ta có chút sợ hãi, không biết hắn muốn làm gì, sẽ không dùng cách xử phạt về thể xác chứ. Mà sự thật chứng minh ta là tiểu nhân như thế nào – hắn chà tay cho ấm rồi với tay vào ổ chăn sờ chân tay và bụng ta, sau đó nói: “Tay chân lạnh như băng, sáng nay ngươi nói cũng không nổi? Mới tốt một chút đã quên?”
Ta a dua cười cười: “Bụng ta đặc biệt ấm – túi chườm nóng rất tốt.”
“Ngoan” Hắn nhu nhu tóc ta: “Đã ăn gì chưa?”
Hắn vừa nói như vậy ta lập tức cảm thấy đói bụng: “Chỉ ăn một chút bánh ngọt linh tinh, ta muốn ăn mặn.”
“Ăn mặn được chưa? Ta đi nấu mì trứng cà chua cho ngươi.” Phương Thụ Nhân cởi tây trang, xắn tay áo, tư thế này thật đúng là chuẩn bị xuống bếp: “… Ánh mắt gì kia? Ta ở nước ngoài học đều tự mình nấu cơm.”
“Hắc hắc, vậy phiền toái ngươi.” Tôi trôi chảy bù lại một câu: “Nếu không thể ăn liệu có quyền cự tuyệt chứ?”
“Nếu ngươi không đói thì có thể.” Hắn đem tay ta nhét vào chăn, dịch chăn cho ta thật tốt.
Ngươi đừng nói, người nầy tuy rằng bình thường ngang ngược một chút, thời điểm mấu chốt vẫn là tri kỷ. Cho nên mới có danh ngôn không biết ai nói: Tìm người mình yêu làʍ t̠ìиɦ nhân, tìm người yêu mình để kết hôn… ân, đại khái là ý tứ này? Chính là hình như ta đem người yêu mình làʍ t̠ìиɦ nhân… không đúng, tên kia lại không yêu ta… hay ngược lại… cũng không đúng, ta dường như cũng không yêu hắn nha…
Thơm quá… hương vị mì trứng cà chua… thật lâu chưa ăn, rất đúng lúc… hảo đói a… ta phải ăn… chính là rất ấm áp…
Cái gì đó ba ba tát ta: “La Lâu Lập, đứng lên ăn, ăn xong ngủ tiếp.”
Ta liều mạng giãy dụa mở mắt ra, đập vào mắt chính là một bát mì lớn in hoa, màu sắc thơm ngon, trứng gà vàng óng, hành xanh tươi, cà chua hồng hồng, sợi mì nhỏ mịn trắng như tuyết, nước miếng nhất thời dâng lên, hai tay cũng tự động thò ra.
“Cẩn thận một chút, phỏng.” Phương Thụ Nhân rải mấy tờ báo lên chăn rồi mới đưa bát mì cho ta, hắn an vị ở bên cạnh xem ta ăn. Ta một bên vù vù thổi một bên sụt sụt ăn, ăn đến toàn thân đổ mồ hôi, còn thừa non nửa bát, ta hướng hắn nói: “Ăn không vô.”
Phương Thụ Nhân tiếp nhận bát, cầm lấy chiếc đũa rồi ăn tiếp, động tác còn đặc biệt thuần thục tự nhiên. Ta nhất thời phát ngốc. Hắn mấy miếng đã đem bát mì giải quyết gọn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn ta, liếc mắt một cái nói: “Nhìn cái gì? Ngươi vừa mới ăn còn đẹp mắt hơn ta cũng không thấy ngươi nhìn kỹ.”
“Không đúng không đúng, chính là cảm thấy… có chút ngạc nhiên. Ngươi nhìn thế nào cũng là người không thể làm ra loại sự tình này nha.” Ngồi ở nhà hàng sa hoa mới phù hợp hình tượng a.
“Cũng có thời điểm ta cả tháng ăn mỳ a.”
“Nhưng cũng không có khả năng ăn đồ thừa của người khác đi.”
Phương Thụ Nhân đã ăn xong rồi, thu hồi cái bát, trả lời: “Ngươi cũng không phải người khác.”
Hắn cầm bát đi ra ngoài, lúc này ta mới có phản ứng, trên mặt một chút liền bị thiêu cháy, những lời này, những lời này, những lời này cũng quá ngạc nhiên đi…
Chờ hắn trở về, ta lui vào ổ chăn, hự hự hỏi hắn: “Ngươi vừa mới nói câu kia là có ý gì?”
“Là cái ý đó đấy.”
Ta thực muốn nhảy dựng lên cắn hắn một ngụm, người này… ta trong lòng bốc hỏa hắn lại hoan hô ngược, chậm rãi, khóe miệng còn ẩn một chút nụ cười giả dối: “Ta cũng không phải con sâu trong bụng ngươi, ý tứ kia của ngươi, ta biết được là ý tứ nào!”
Phương Thụ Nhân quay lại, cẩn thận nhìn ta, biểu tình ánh mắt tối thâm tình, thẳng đến khi ta không nhịn được mà quay đầu đi mới nghiêm trang trả lời: “Nếu ta không nói rõ là ý tứ nào, đương nhiên ngươi có quyền tự mình hiểu là ý tứ gì, kỳ thật ý tứ của ngươi không chừng chính là ý tứ của ta, bất quá ngươi không dám khẳng định ý của ngươi là ý của ta, cho nên ngươi mới muốn hỏi ý của ta, ngươi nói xem, ngươi không phải đang hy vọng ý của ta chính là ý của ngươi?
Hắn cứ như vậy không nhanh không chậm nói một tràng, mắt ta đã muốn thành nhang muỗi, ngay cả ý tứ này ý tứ kia cũng đã quên sạch, rung rinh nửa ngày mới hoàn hồn: “… Ta luôn nghĩ ngươi là điển hình của phần tử tinh anh lời ít ý nhiều, không nghĩ tới ngươi cũng là Đường Tăng che dấu sâu vô cùng a.”
Hắn khiêm tốn chắp tay: “Gần mực người đen thôi.”
Thẳng đến khi gối lên cánh tay hắn sắp ngủ ta mới mơ hồ nhớ tới vấn đề ta muốn hỏi: Cái ý tứ kia, rốt cuộc là ý tứ gì? Lại bị con rùa lửa đảo này làm quên sạch…