Minh Tinh Chơi Võng Du, Chi Di Hiệp Tình Duyên

Chương 21

Chương 21: Sát thủ có nguyên tắc của sát thủ
Đêm yên tĩnh thành một mảnh.

Lăng Thù quỳ rạp trên mặt đất, nghe bên ngoài động tĩnh.

Thẳng đến khi ngoài cửa sổ truyền đến tiếng còi cảnh sát, tiếng bước chân, tiếng người…… Các loại thanh âm ồn ào cùng một chỗ.

Một lát sau, thanh âm lại dần dần tán đi, lúc này, có người tiến vào phòng, bước vào mở đèn.

Ánh đèn chiếu đập vào tầm mắt, rất là lóa mắt.

Có người khẽ cười ôm cậu từ trên mặt đất đặt lên giường.

Lăng Thù trừng mắt nhìn, mới nhận biết rõ người trước mắt.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Lăng Thù trầm lặng một hồi, hỏi.

“Có một tên trộm vặt mà thôi.” Tần Tinh Hồn cười khẽ, lập tức rót ly nước, đưa cho Lăng Thù: “Uống một ly, áp chế kinh hãi.”

Lăng Thù đứng dậy ngồi xong, tiếp nhận nước trà nhấp một ngụm: “Ai phái tới?”

Tần Tinh Hồn sờ sờ lưng cậu: “Đừng nghĩ nhiều nữa.”

Lăng Thù đưa ly trà cho Tần Tinh Hồn, quay người nhào lên trên giường, sờ sờ chỗ lỗ hổng mới xuất hiện trên giường, cuối cùng rút ra một viên gì đó thật nhỏ.

Cậu nhìn viên gì đó một lúc lâu, hỏi: “Đây là cái gì?”

“……” Nhìn đầu viên đạn trong tay Lăng Thù, Tần Tinh Hồn cầm ly trà có chút bất đắc dĩ.

Lăng Thù nhếch miệng cũng không nói chuyện.

Hai người trong lòng biết rõ, chỉ là không ai muốn nhắc tới.

Bầu không khí nặng nề hồi lâu, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Tần Tinh Hồn một lần nữa đưa ly trà cho Lăng Thù, xoay người nhận điện thoại.

“Sư phụ……”

Tần Tinh Hồn nghe được ra là thanh âm Tiểu Tạ.

“Công ty bị hack, tư liệu của sư nương hình như bị phục chế.”

“Tôi nhớ lúc trước cậu từng nói với tôi cậu ấy không phải đăng kí bằng chứng minh nhân dân của mình mà.”

“Nói như vậy không sai……” Đầu bên kia điện thoại nhỏ giọng lầm bầm: “nhưng hacker hình như là căn cứ theo địa chỉ IP trước kia điều tra, lại tra được IP hiện tại……”

“……” Tần Tinh Hồn yên lặng nghe Tiểu Tạ lải nhải.

“Tôi chẳng qua gọi điện thoại tới nhắc nhở một câu mà thôi.” Người đối diện tiếp tục lầm bầm.

“Không cần cậu nhắc nhở……” Tần Tinh Hồn chậm rãi nói: “Đã xảy ra chuyện rồi.”

“A? Đã xảy ra chuyện rồi sao?”

“……”

“Sư phụ, chuyện này không liên quan đến tôi nha.”

“……”

“Chuyện thật sự không liên quan đến tôi nha……”

“……”

“Đô đô đô đô……”

Người đầu bên kia điện thoại đã treo, truyền đến âm thanh bận.

Tần Tinh Hồn có chút bất đắc dĩ nhìn ống nghe, cuối cùng đặt lên bàn, xoay người nhìn về phía Lăng Thù.

Lăng Thù đang bưng ly trà nhìn vằn nước trong chén trà. Cậu hình như cảm nhận được ánh mắt của Tần Tinh Hồn, ngẩng đầu.

Con ngươi trong suốt thanh lương đập vào trong mắt phượng.

Tần Tinh Hồn hơi động một chút, ngồi ở bên người Lăng Thù.

Lăng Thù hít hít mũi, nói: “Có phải là gặp phải chuyện khó gì không?”

Tần Tinh Hồn mỉm cười, sáp lại gần Lăng Thù vuốt vuốt cái mũi của cậu: “Sẽ không có việc gì khó.”

Lăng Thù nhíu mày, một phát bắt được cái tay đặt ở trên mũi của Tần Tinh Hồn, hai mắt nhìn thẳng mặt của đối phương, miệng mở mở, cuối cùng vẫn là ngậm lại. cậu buông tay Tần Tinh Hồn ra, một lần nữa cúi đầu xuống nhìn vằn nước trong ly trà.

“Mấy ngày này cám ơn anh đã chăm sóc.”

Tần Tinh Hồn sững sờ, đây là ý gì?

“Thương thế của tôi cũng gần lành hẳn rồi……” Lăng Thù nhìn ảnh phản chiếu của mình trong chén trà, chậm rãi nói.

“Tiếp đó muốn rời khỏi đi?” Tần Tinh Hồn khiêu khiêu mi.

Lăng Thù không nói lời nào.

“Sao em nghĩ như vậy, ở chung với anh không tốt sao?” Tần Tinh Hồn chậm rãi nói.

Lăng Thù tiếp tục trong chăn khua vằn nước, đánh nát khuôn mặt của mình.

Tần Tinh Hồn khe khẽ cười, nói: “Chẳng lẽ em sợ có người muốn gϊếŧ em, sợ anh bảo vệ không được em sao?”

Lăng Thù nhíu nhíu mày, nói: “Thân phận của tôi đặc biệt, Phương Độc muốn tiếp nhận bang Hắc lang khẳng định xem tôi như cái đinh trong mắt.” Cậu xiết chặt viên đạn trong tay, nói: “Thế lực Hắc lang bao nhiêu lớn, mà anh cũng chỉ có một mình.”

“Trịnh Dịch Huy cũng là một bang, anh không phải cũng cứu được em ra rồi sao?” Tần Tinh Hồn nghĩ nghĩ, đột nhiên trong đầu hiện lên một vài suy nghĩ, y cảm giác mí mắt của mình phút chốc nhảy xuống.

“Vậy em có thích anh hay không?” Y hỏi.

Vấn đề này lần trước lúc y hỏi Lăng Thù, đã bị Lăng Thù úp úp mở mở cho qua ……

Lăng Thù lập tức rơi vào trầm mặc.

Có thích Tần Tinh Hồn hay không?

Thích cùng Sát Thủ Hữu Tình suốt ngày lêu lổng trong trò chơi.

Rồi sau đó Sát Thủ Hữu Tình từ trò chơi hướng đến hiện thực.

Sát Thủ Hữu Tình cứu cậu từ trong tay Trịnh Dịch Huy ra……

……

Thấy bộ dáng không nói lời nào của Lăng Thù, Tần Tinh Hồn có chút hiểu ra: “Em sẽ không phải là bởi vì anh cứu em, em mới có thể ở cùng anh đi.”

“……” Lăng Thù âm thầm nhíu mày.

Tầm mắt trong mắt phượng Tần Tinh Hồn lập loè mấy cái, cuối cùng yên lặng nhìn Lăng Thù: “Em thật sự muốn đi sao?”

Lăng Thù cắn răng “Ân” một tiếng.

Phương Độc đã phái tới sát thủ tới, nơi này đã không còn an toàn.

Tinh Hồn tuy lợi hại, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình mà thôi.

Cậu không thể liên lụy người này.

Lăng Thù ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tinh Hồn.

Tần Tinh Hồn thấy cậu ngẩng đầu, mắt phượng lập tức quét qua vẻ lo lắng, cười nói: “Cũng đúng, cái ổ này của anh cũng bị bại lộ, em muốn đi thì đi đi.”

Lăng Thù không ngờ đối phương đồng ý nhanh như vậy, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Tần Tinh Hồn sờ sờ đầu Lăng Thù, khẽ cười nói: “Nhưng em đi, anh cũng sẽ đi theo em a.”

“……” Lăng Thù cảm giác mình nói đi cùng nói không đi cũng như nhau thôi.

“Anh sẽ không tách khỏi em.” Tần Tinh Hồn sợ Lăng Thù lại mở miệng cự tuyệt, rất nhanh khẳng định nói.

“……” Lăng Thù có chút bất đắc dĩ.

Rõ ràng là người giống một đứa bé, sao có thế cường thế như vậy chứ……

Tần Tinh Hồn nhướng mi: “Hôm nay thời gian cũng không còn sớm.” y kéo tay Lăng Thù, mắt nhìn cửa sổ vỡ nát, nói: “Nếu không em ngủ phòng anh đi.”

“Vậy còn anh?” Lăng Thù có chút không yên lòng.

“Anh ngủ sofa.” Tần Tinh Hồn cười đến có chút tà khí: “Yên tâm, anh quyết định, em không chính miệng nói yêu thích anh trước, anh sẽ không ăn em đâu.”

“……” Lăng Thù không nói gì bị Tần Tinh Hồn đẩy đến phòng y.

“Nhưng, anh nhất định sẽ khiến cho em nói em yêu thích anh.” Người nào đó vừa đẩy vừa nghiến răng nghiến lợi nói trong lòng.

Nhưng lời này Lăng Thù lại không nghe thấy.

Phảng phất nghe được súng vang lên, người kia toàn thân mặc bạch y cười với cậu trước ngực nở ra một đóa huyết hoa, từ từ ngã xuống trước mặt cậu……

Lăng Thù bỗng nhiên trợn mắt, thấy trần nhà tuyết trắng không hề có tỳ vết nào, mới ý thức được mình vừa mới gặp ác mộng.

Cậu thở phào một hơi, trái tim nhảy loạn bắt đầu dần dần bình phục.

Cậu mò lấy điện thoại di động của mình trên tủ đầu giường bên cạnh, mắt nhìn thời gian, mới rạng sáng 4 giờ.

Nhưng Lăng Thù không chút nào mệt mỏi, cậu nghĩ nghĩ, từ trên giường xuống, đi đến phòng khách.

Trên ghế sa lon không có bóng người.

Cậu lại đi đến nhà vệ sinh, đi đến một phòng ngủ khác, đi đến phòng bếp, đi đến thư phòng, đều không phát hiện thân ảnh của Tần Tinh Hồn.

Trái tim Lăng Thù vừa mới hồi phục lập tức nhảy lên.

Cậu cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, suy tư thật lâu, cuối cùng bấm dãy số điện thoại của Quan Hải.

Ai ngờ, dãy số vừa bấm, đối phương liền tiếp bắt máy.

“Uy?” Đối diện truyền đến thanh âm tỉnh táo của Quan Hải.

“Anh Quan.” Lăng Thù nghe được thanh âm Quan Hải, tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, cậu sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nói: “Thương tổn của tôi đã tốt rồi, anh xem tôi có thể xuất hiện rồi không.”

Đối diện một hồi lâu không có âm thanh.

Lăng Thù hơi buồn bực nhìn điện thoại, xác thực là đang trong trạng thái kết nối.

Vì vậy, cậu nén tính tình đợi Quan Hải đáp lời.

Thanh âm Quan Hải cuối cùng vang lên.

“Ngay trước lúc cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi vừa mới nhận được một tin tức.” Thanh âm của y dừng một chút: “Phương Độc từ lầu ba biệt thự của hắn té xuống.”

“……” Lăng Thù trong lòng cả kinh.

“Đầu chạm đất.” thanh âm Quan Hải nghe có chút lạnh như băng.

“Vậy hắn chết?” Lăng Thù tận lực bình ổn thanh âm của mình.

“Anh cứ nói đi?”

“……” Lăng Thù bảo trì trầm mặc.

“Còn có, nghe cảnh sát nói tối qua ở cư xá hiện tại của cậu bắt được một tội phạm truy nã.”

“……” Lăng Thù tiếp tục trầm mặc.

“Mấy ngày nay Hắc lang chắc đang hỗn loạn, cậu đi ra hoạt động một chút hẳn là không có vấn đề gì lớn.”

“Ân.” Lăng Thù lúc này mới lên tiếng.

“Còn có, cậu được đề cử giải thưởng người mới tốt nhất Kim ảnh.”

“Ân.” Tuy nghe tin tức này, Lăng Thù lại cảm giác bản thân không vui vẻ.

“Chờ ngày mai sau khi cậu xuất hiện, tôi sẽ sắp xếp họp báo.”

“Được rồi, cám ơn anh, anh Quan.” Lăng Thù treo điện thoại.

Lăng Thù ngồi yên trên ghế sa lon hồi lâu, trong đầu phảng phất có ngàn đầu vạn mối, lại không thể nào làm rõ.

Sau đó, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng vang nhẹ, một bóng người từ ngoài cửa chợt tiến vào.

Bóng người đi đến sofa trước mặt, lại càng hoảng sợ.

“Sao em ngồi ở chỗ này, tại sao không mở đèn?”

Nói xong đèn “ba” một tiếng mở ra.

Lăng Thù ngẩng đầu liền thấy Tần Tinh Hồn mặc áo thun hoạt hình màu trắng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mình.

Cậu đứng dậy, đi đến trước mặt Tần Tinh Hồn, không nói một tiếng vươn tay, tỉ mỉ mà sờ soạng Tần Tinh Hồn mấy lần.

Tần Tinh Hồn bị Lăng Thù sờ toàn thân ngứa ngáy, không khỏi cười nói: “Em làm sao vậy?”

Lăng Thù giữ yên lặng tiếp tục sờ.

“Em đây là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh sao, ân?” Tần Tinh Hồn nhịn không được ôm cổ Lăng Thù.

Lăng Thù dùng sức đẩy Tần Tinh Hồn ra, nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt Tần Tinh Hồn, chậm rãi nói: “Tôi vừa nghe nói Phương Độc chết.”

Tần Tinh Hồn nhướng mi, kinh ngạc trong mắt tan đi, mắt phượng nhắm lại.

Sau đó, trong mắt y nhảy ra vẻ vui mừng, ôm lại Lăng Thù: “Cho nên, em mới vừa rồi là đang sờ xem anh có bị thương hay không sao?”

“Thật là anh sao?” thân hình Lăng Thù có điểm cứng ngắc.

Tần Tinh Hồn hừ một tiếng: “Em sợ a?”

Lăng Thù nhíu nhíu mày.

“Nhưng hắn là mua người gϊếŧ em, nếu không phải anh, vừa rồi em khẳng định bị tay súng bắn tỉa kia một phát bắn nát đầu.”

“……” Lăng Thù cảm giác thân thể mình vẫn cứng ngắc.

“Hơn nữa, hắn vì độc chiếm tài sản Hắc lang, mướn người bắn Phương Lập Lang.” Tần Tinh Hồn thấy thân thể Lăng Thù có chút cứng ngắc, hơi buồn cười: “Anh chẳng qua nói chuyện này cho tử trung của Phương Lập Lang mà thôi.”

Lăng Thù có chút kinh ngạc: “Bọn họ sẽ tin anh sao?”

Tần Tinh Hồn thấy bộ dáng hiếu kỳ của Lăng Thù, thần tình lại biến thành một bộ dương dương đắc ý: “Phương Độc vốn chính là con nuôi của Phương Lập Lang, cùng bộ hạ cũ của Phương Lập Lang gần đây có mâu thuẫn, anh chính là xúi giục bọn họ, cho bọn họ một cái cớ chính đáng mà thôi.”

“Vậy Phương Độc không phải anh gϊếŧ sao?”

Tần Tinh Hồn hắc một tiếng: “Anh mặc dù là một sát thủ, cũng không phải là công việc đê tiện gì cũng nhận.”

Nói xong, con ngươi trong mắt phượng của y vừa xoay, cười tủm tỉm nói: “Nhưng vì bà xã, dù thật có khó khăn cũng có thể gắng gượng mà làm.”

“……” Lăng Thù nhìn nhìn sát thủ vô cùng có nguyên tắc trước mắt này, khóe miệng không kiềm được hơi hơi run rẩy.