Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Chương 15

Những món ăn vặt này đều phù hợp với sở thích của Dư Niệm, nhưng ở nhà cậu có rất nhiều nên cũng không có gì đặc biệt.

Chẳng còn cách nào khác, Dư Niệm đành mở một gói kẹo dẻo trái cây, đưa cho Tổ Vân Trác: “Cậu thử đi! Cái này chứa nhiều vitamin C, rất ngon.”

Tổ Vân Trác lùi lại một bước: “Tôi không ăn đâu.”

Dư Niệm để ý đến phía sau cậu ấy: “Vân Trác, cậu mang gì đến vậy?”

Tổ Vân Trác do dự một lát, lấy ra một hộp nhựa rồi lại nhét vào trong tủ: “Chỉ là khoai lang sấy thôi, tự làm, không phải thứ gì quý giá.”

Một chút thiện cảm mà Tổ Vân Trác dành cho Dư Niệm lúc đầu đã bay biến khi hai người kia trở về.

Hai anh em nhà họ Tạ vào lúc đến có mang theo bảo mẫu, nhưng lại chủ động giúp Dư Niệm dọn giường và mời Dư Niệm ăn vặt. Dù những món đó cậu ấy chưa từng thấy, nhưng chỉ cần nhìn chữ viết nước ngoài là biết chúng không rẻ.

Cậu ấy vốn nên nghĩ tới điều này, ngoài cậu ấy ra, những người có thể vào trường này và học chuyên ngành múa đều không phải những người xuất thân từ những gia đình bình thường.

Dư Niệm không rõ Tổ Vân Trác đang nghĩ gì, nhưng đối phương lại không còn nhiệt tình nữa, dường như giữa họ đột nhiên có khoảng cách.

Cậu không tiếp tục trò chuyện, chỉ lấy kẹo dẻo ra rồi trả lại những món ăn vặt khác.

Nhưng Tạ Ba lại đặt đồ ăn vặt lên bàn của Dư Niệm: “Niệm Niệm, anh em mình đi ăn tối đi? Nhà hàng Tây gần trường ngon lắm, có bò bít tết phile hảo hạng, chúng ta đi thử nhé?”

Dư Niệm quay sang hỏi giường đối diện: “Vân Trác, cậu có đi không?”

Tổ Vân Trác nhét tay vào túi quần: “Không cần đâu, tôi ăn ở căn tin.”

“Đúng lúc, tôi cũng muốn ăn ở căn tin.”

Hai người kia còn chưa kịp lên tiếng, Dư Niệm đã kéo Tổ Vân Trác đi mất.

Tổ Vân Trác có chút không tự nhiên: “Cậu có thể đi với họ, không cần phải bận tâm đến tôi.”

“Không phải đâu, do tôi muốn ăn ở căn tin thật. Một lát nữa còn phải họp lớp nên không muốn chạy đi xa.” Dư Niệm cười tươi: “May mà có cậu đi cùng, thật sự rất tốt.”

Dư Niệm nhảy chân sáo: “Thật tiếc họ không cùng chuyên ngành, về sau chỉ có hai chúng ta nương tựa vào nhau thôi.”

Tổ Vân Trác nhìn người bạn cùng phòng mềm mại như hoa hướng dương, trong lòng ấm áp lên rất nhiều: “Niệm Niệm, cảm ơn cậu.”

“Phải là tôi cảm ơn cậu đã đi cùng tôi mới đúng. À đúng rồi.” Nói xong, Dư Niệm lấy ra hai viên sôcôla: “Đây là chị tôi cho tôi lúc đưa tôi đến ký túc xá, ban nãy đông người không chia được, giờ chúng ta mỗi người một viên nhé.”

“Cái này siêu ngon.” Dư Niệm xé vỏ ra.

Tổ Vân Trác cũng cho vào miệng, sôcôla ngọt ngào từ từ tan ra, rất nhanh đã ngập tràn trong khoang miệng.

Dư Niệm mong chờ, chớp chớp mắt với cậu ấy: “Thế nào, ngon không?”

Ánh mắt của Tổ Vân Trác hoàn toàn bị cuốn hút: “Ngon lắm.”

“Đúng chứ? Tôi cũng thấy như vậy.”

Tổ Vân Trác liếʍ đầu lưỡi: “Cái đó… Niệm Niệm, cậu thích ăn khoai lang sấy không?”

Dư Niệm đảo mắt: “Hồi nhỏ tôi có ăn một lần, rất ngon, vừa mềm vừa dẻo lại ngọt, sau này ăn mấy loại khác thì thấy cứng, không còn ngon như trước nữa.”

“Cậu muốn thử cái tôi mang đến không?” Nói đến đây, Tổ Vân Trác tỏ ra rất am hiểu: “Ở huyện Vân bọn tôi sản xuất rất nhiều khoai lang, ông tôi đều dùng khoai lang chín mật, gọt vỏ, cắt thành đoạn, rồi hấp và phơi liên tục hơn ba lần.”

“Khoai lang sấy ra mềm vừa phải, có độ dai, tuyệt đối không thêm đường hay hương liệu, hoàn toàn là vị tự nhiên.”

Dư Niệm nghe vậy cũng cảm thấy thèm thuồng, nhìn cậu ấy bằng đôi mắt lấp lánh: “Ôi! Nghe thôi đã thấy ngon rồi.”

“Đợi về phòng tôi sẽ đưa cho cậu ăn, nếu cậu thích, dịp nghỉ sau tôi sẽ mang lên cho cậu.”

“Được, Vân Trác, cậu tốt thật, cảm ơn cậu!”

Tổ Vân Trác bị khen có chút ngại ngùng: “Không có gì, cậu quá khách sáo rồi.”

“Đi thôi nào, tôi nghe nói mì trứng cà chua ở căn tin số hai cũng rất ngon, hôm nay tôi muốn ăn một bát thật to.”

Hai người này đang trò chuyện vui vẻ, trong khi hai người kia thì đang lo lắng.

Tạ Đào nhìn chỗ đồ ăn vặt mà Dư Niệm gần như không động đến: “Anh, em thấy hình như cậu ta không mấy hứng thú với chúng ta? Dường như thích cái thằng quê mùa kia hơn?”

“Vừa mới quen nhau, mày còn muốn gì nữa.” Tạ Đào liếc cậu ta một cái: “Hai người đó cùng năm cùng chuyên ngành, chắc chắn có nhiều chuyện để nói hơn so với chúng ta.”

Tạ Đào vẫn lo lắng: “Không phải cậu ta thích cái thằng quê mùa kia thật đấy chứ?”

“Mày ngu quá, nghĩ gì vậy! Mày quên vị hôn phu của cậu ta là ai rồi à? Gia thế nhà họ Lương thế nào mày cũng biết rồi đấy. Mặc dù Lương Tụng Thịnh không làm kinh doanh, nhưng y thuật lại rất giỏi, ở trong ngành thì đó thì phải gọi là đẳng cấp hàng đầu.” Tạ Ba nhìn cái ga trải giường rách nát của Tổ Vân Trác: “Mày nghĩ Dư Niệm ngu lắm sao? Không thích bác sĩ ngoại khoa mà lại đi thích thằng quê mùa kia?”

“Cậu ta dễ thương chứ không bị thiểu năng!”

“Cũng phải.” Tạ Đào xụ mặt nói: “Vậy anh, có phải là chúng ta cũng hết hy vọng rồi không?”

Tạ Ba tỏ ra khinh bỉ: “Tính cách của mày thế này chắc chắn không có cơ hội, còn tao thì chưa nói trước được.”

“Nhưng mà anh, em đã thấy ảnh của bác sĩ Lương rồi, thật sự thì… Đẹp trai hơn anh.”

“Đồ ngu, mày thì biết cái rắm gì!” Tạ Ba đánh vào sau đầu cậu ta: “Dù có đẹp trai đến đâu, cũng có một khuyết điểm chí mạng.”

Tạ Đào tò mỏ hỏi: “Khuyết điểm gì?”

“Già rồi! Anh ta đã hơn ba mươi, Dư Niệm mới mười tám, lúc anh ta học cấp hai thì Dư Niệm vừa sinh ra.”

“Tao còn nghe nói, bác sĩ Lương đó vô cùng cổ hủ, chắc chắn sẽ không thích kiểu như Dư Niệm, bọn họ hoàn toàn là hai thế giới khác nhau. Dư Niệm khai giảng mà anh ta cũng không đến tiễn, cho thấy hai người đó chỉ là hôn nhân thương mại, sống riêng biệt, hoàn toàn không có tình cảm.”

Tạ Ba xoa cằm, bắt đầu nhập tâm suy nghĩ.

Dư Niệm vừa mới mất đi người thân, chắc chắn đang rất cần tình thương, chỉ cần trong lúc này xuất hiện trong cuộc sống của cậu, cho cậu chút quan tâm và tình yêu, cảm hóa cậu, không phải sẽ phát triển tình yêu theo lẽ tự nhiên sao? Cho dù đã có hôn ước với người khác cũng không sao, cậu ta đã phân tích qua di chúc đó, theo lý thuyết là Dư Niệm có thể hủy hôn.

Nói đi cũng phải nói lại, cho dù tình cảm không thành công thì làm bạn bè cũng tốt. Dư Niệm có nhiều tiền như vậy, lại tốt bụng, ngay cả một thằng quê mùa cũng không chê bai, làm bạn của cậu chắc chắn sẽ không thiệt thòi.

Hơn nữa, gương mặt cậu tinh tế đẹp đẽ, đôi môi ngọt ngào dễ thương, lại còn học múa, hẳn là eo rất mềm mại, không biết cởi đồ ra sẽ mảnh mai đến mức nào. Nếu có thể sờ vào một lần, he he…