Lần thứ năm cửa phòng ngủ của Dư Niệm lại mở ra rồi khép lại, Lương Tụng Thịnh nói với Chung Nghiêm qua điện thoại: “Có chút việc, hôm khác nói chuyện trực tiếp.”
Anh đặt điện thoại xuống rồi đi lên lầu, gõ nhẹ cửa: “Dậy rồi à?”
“Vâng.” Dư Niệm cuộn mình trong chăn, vẫn còn bực bội.
“Có thấy không khỏe ở đâu không?”
Dư Niệm nhìn ngón tay được băng bó kỹ lưỡng rồi lại lắc lắc cánh tay vừa tiêm: “Không có.”
“Tối nay muốn ăn gì? Tôi bảo dì làm cho.”
Dư Niệm rúc vào chăn sâu hơn: “Gì cũng được.”
Dì giúp việc đã đến rồi, vậy mà anh vẫn ở nhà giám sát cậu, chắc là muốn tìm chứng cứ cậu không ngoan để lấy lý do khiển trách cậu đây mà?
Lương Tụng Thịnh đi rồi, Dư Niệm lật người lại, nhưng đệm giường quá thoải mái nên cậu ngáp một cái rồi lại ngủ quên.
Khi cậu tỉnh dậy lần nữa thì trời đã tối, dì giúp việc gõ cửa: “Niệm Niệm, dậy thôi nào, đến giờ ăn tối rồi.”
“Vâng, con dậy ngay đây dì Nhàn.”
Ơ? Không đúng!
Dư Niệm dụi mắt, nhìn quanh phòng rồi nhớ lại giọng nói vừa gọi mình, cậu vội vã chạy ra mở cửa.
Quả nhiên, gương mặt quen thuộc với chiếc tạp dề hoa mẫu đơn hiện ra: “Dì Nhàn, đúng là dì rồi!”
Dì Nhàn đã chăm sóc Dư Niệm từ bé, giống như người mẹ thứ hai.
Dư Niệm hỏi: “Vậy chỗ chú thì sao? Vẫn ổn chứ ạ?”
“Yên tâm đi, bác sĩ Lương đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”
“Hả? Bác sĩ Lương nào ạ?”
“Còn bác sĩ Lương nào nữa.” Dì Nhàn che miệng cười, nếp nhăn quanh mắt hằn rõ: “Chẳng phải là tiên sinh nhà con đó sao.”
“À? Ồ…” Mặt Dư Niệm đỏ ửng: “Anh ấy… Giỏi ghê nhỉ.”
“Đúng vậy, bác sĩ Lương vừa đẹp trai, y thuật giỏi, người lại tốt, không chê vào đâu được.”
Nửa năm trước, chồng dì Nhàn phát hiện bị phình động mạch não, ông cụ Dư biết chuyện đã nhanh chóng liên hệ với bệnh viện, còn ứng trước ba tháng lương để dì Nhàn có thể lo liệu. Ca phẫu thuật do chính Lương Tụng Thịnh thực hiện và diễn ra suôn sẻ, quá trình phục hồi cũng rất tốt. Từ đó, dì Nhàn luôn cảm kích ông cụ Dư và bác sĩ Lương.
Khi Dư Niệm dọn đến đây, dì Nhàn đã định về quê để đoàn tụ với chồng. Nhưng bác sĩ Lương lại liên lạc với dì, mong dì tiếp tục chăm sóc Dư Niệm. Lúc đầu dì còn lo lắng cho chồng mình, nhưng rồi cũng nhận lời.
Không ngờ, bác sĩ Lương đã sắp xếp chu toàn. Anh còn giúp chồng dì bố trí chỗ ở, xin cho chồng dì một công việc dọn dẹp tại bệnh viện, công việc không nặng mà thu nhập cũng ổn.
Trên bàn ăn, chỉ có chỗ của Dư Niệm được bày bát đũa: “Dì Nhàn ơi, tối nay chỉ có mình con ăn thôi ạ?”
“Bác sĩ Lương nói có việc, lát nữa mới ăn.”
Dư Niệm gắp một miếng cá: “Làm bác sĩ đúng là bận rộn.”
Dì Nhàn nói: “Phải đấy, vừa bận vừa vất vả. Niệm Niệm, sau này con nhớ phải thông cảm cho cậu ấy nhé.”
Dư Niệm cúi đầu ăn cơm: “Anh ấy làm việc, con đi học, cũng chẳng gặp nhau nhiều, làm gì có cơ hội để mà thông cảm chứ.”
“Con đấy, nói gì vậy. Giờ thì hai đứa ngủ riêng, nhưng sau này làm đám cưới rồi ngủ chung một giường, không phải là sẽ gặp nhau hàng ngày sao.”
“Khụ khụ khụ!” Dư Niệm đỏ mặt, trong đầu hiện ra những hình ảnh kỳ lạ.
“Nhìn con kìa, sao lại ngượng ngùng thế này! Thanh niên bây giờ chẳng biết là trưởng thành sớm hay muộn nữa.” Dì Nhàn vội đưa khăn giấy: “Ngày xưa dì tầm tuổi con là đã ngủ chung với chú rồi đấy.”
“Khi đó ở quê khó khăn, mùa đông không có tiền đốt than, thân dì lại lạnh, yếu nữa. May mà có chú ôm suốt đêm sưởi chân, dì mới không để lại di chứng.”
“Kết hôn rồi thì con sẽ hiểu thôi, bên cạnh có người, trước khi ngủ ôm nhau, tâm sự một lát, ngủ sẽ ngon hơn.”
Dư Niệm tỏ vẻ như đang chăm chú ăn, nhưng tai thì căng ra nghe hết từng lời dì Nhàn nói.
Cùng ngủ chung, nằm bên cạnh gối, sưởi chân, ôm nhau…
Trời ơi!
Xấu hổ quá đi.
Ăn tối xong, Dư Niệm ra ngoài đi dạo. Cậu chơi đùa với hai chú chó Golden và một chú Samoyed đến chín giờ, sau đó lại ngồi trong đình hóng gió, xem xong hai tập anime rồi mới về nhà.
Sau khi tắm xong và nằm lên giường thì đã gần mười giờ, Dư Niệm xoa xoa bụng, hỏng rồi, chơi đùa với mấy chú chó lâu quá, cậu cảm thấy có hơi đói.
Con người mà, phải ăn no thì mới ngủ ngon được.
Dư Niệm mở tủ lạnh lục lọi một lúc, tìm thấy một đống kem ở ngăn đông lạnh. Cậu lấy hộp lớn nhất, ôm hộp kem rồi với tay tìm cái muỗng ở tầng trên.
Nhưng chưa kịp tìm được muỗng, một cảm giác ấm áp từ phía sau đã áp tới, ngay sau đó, hộp kem lớn bị lấy đi, giọng của Lương Tụng Thịnh cũng vang lên trên đỉnh đầu: “Ăn đồ ngọt trước khi ngủ, nguy cơ sâu răng tăng 60%, nguy cơ béo phì tăng 80%.”
“Ăn đồ ngọt lạnh trước khi ngủ, khả năng bị co thắt dạ dày tăng 30%, lâu ngày còn tăng nguy cơ bị viêm dạ dày lên hơn 90%.”
Nghe vậy, răng và dạ dày của Dư Niệm cũng thấy đau nhói, cậu gật đầu máy móc rồi chạy vèo lên lầu, chui tọt vào chăn.
Hu hu, tự dưng xuất hiện làm người ta sợ chết khϊếp.
Niệm Niệm thật là tội nghiệp.
Niệm Niệm sống nhờ nhà người khác.
Ngay cả quyền tự do ăn kem cũng không có.
Cậu nhất định không muốn ngủ chung với anh, không ôm nhau, không kể chuyện trước khi ngủ. Dù có cưới cũng không thèm! Hứ!
Dư Niệm tắt đèn ngủ bên giường.
Ài, thôi ngủ đi vậy, ngủ rồi thì sẽ không thấy đói nữa.
Lương Tụng Thịnh đặt lại hộp kem vào chỗ cũ rồi mở ngăn mát tủ lạnh ra.
Buổi chiều dì Nhàn qua đây, đến trước bữa tối, cả căn nhà lập tức có không khí ấm áp của cuộc sống, tủ lạnh vốn trống rỗng cũng được lấp chật kín.