Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Chương 11

Dư Niệm đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng chạy mất dạng.

Trở về phòng ngủ, cậu lao lên giường, lăn qua lăn lại vài vòng đầy phấn khích, sau đó chụp ảnh bàn tay đã được băng bó, gửi cho Dương Chi Kỳ.

"[Ảnh] Nhìn này, tuyệt vời không? (Gấu con đắc ý)]

Dương Chi Kỳ gọi điện ngay lập tức: “Em bị thương rồi! Làm sao thế? Có đau không?”

“Không sao đâu chị, chỉ là lúc rửa bát không cẩn thận bị đứt tay thôi, không đau chút nào.”

“Rửa bát?” Dương Chi Kỳ tức giận: “Vừa mới chuyển đến mà anh ta đã bắt em rửa bát, anh ta nghĩ mình là ai? Không thuê nổi người giúp việc hay sao?”

“Chờ đấy, chị đến đón em ngay, sau này cứ ở với chị, đừng ở đó để cho anh ta bắt nạt!”

“Ôi trời, không phải đâu chị! Chị đừng lo quá, anh ấy không bắt em rửa bát, là em đòi rửa đó. Chỉ là do em vụng về quá, không cầm chắc bát nên mới đứt tay.” Dư Niệm giải thích: “Với lại chỉ là rửa bát thôi mà, em đâu còn là con nít, không sao đâu.”

Dương Chi Kỳ đáp lại: “Chị chỉ sợ em bị thiệt thòi.”

Dư Niệm an ủi: “Chị yên tâm đi, em ổn mà.”

Giọng Dương Chi Kỳ có phần dịu lại: “Vậy lần sau cẩn thận chút, có đau không?”

Dư Niệm nhìn ngón tay: “Anh ấy băng bó cẩn thận lắm, không đau chút nào. Ngay cả tiêm ngừa uốn ván cũng là do anh ấy tự mình tiêm cho em, chỉ đau một chút thôi, sau đó không cảm thấy gì nữa.”

Dư Niệm nhớ lại lúc nhỏ bị sốt, phải tiêm vào mông, bác sĩ lúc đó vừa hung dữ vừa đáng sợ, cậu đau mấy ngày mới khỏi.

“Chị xem đi, anh ấy băng bó kỹ lắm đúng không?” Dư Niệm úp đầu vào gối: “Đồ ăn anh ấy nấu cũng siêu ngon, giỏi lắm luôn.”

Dương Chi Kỳ bật cười: “Mới đến có một ngày mà đã bị anh ta mê hoặc rồi hả? Thích anh ta rồi phải không?”

Dư Niệm đỏ mặt: “Không có đâu! Chỉ là… Mặc dù anh ấy lúc nào cũng nghiêm khắc, nhưng không quá đáng lắm. Anh ấy còn nói em muốn làm gì thì cứ làm, không cần bận tâm gì cả.”

“Vậy em dám nói cho anh ta biết chuyện em chơi cosplay và thích nhảy cover không?”

Dư Niệm lập tức bị dội một gáo nước lạnh.

Trời ạ, suýt thì quên mất chuyện này.

Thấy Dư Niệm không trả lời, Dương Chi Kỳ nói: “Thôi được rồi, sắp khai giảng rồi, hay là em chuyển tới chỗ chị ở đi, nghỉ hè với nghỉ đông thì về. Ở với chị, em muốn làm gì thì làm.”

Dư Niệm ngoài mặt đồng ý nhưng trong lòng lại hơi tiếc. Kỳ nghỉ hè và đông là lúc có nhiều thời gian nhất để cosplay, các sự kiện manga lớn cũng thường diễn ra vào những dịp này.

Dư Niệm cúp điện thoại, chui vào trong chăn, nghĩ mãi cũng không tìm được cách giải quyết.

Cậu ngáp dài.

Thôi ngủ đã, tỉnh dậy rồi nghĩ sau.

Giường nhà mới vô cùng thoải mái, Dư Niệm ngủ một mạch đến bốn giờ chiều, sau đó cậu ngồi dậy vươn vai, duỗi người.

Nghĩ đến việc buổi chiều Lương Tụng Thịnh không có ở nhà, Dư Niệm cảm thấy dễ chịu hẳn. Cậu không mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình nữa, chỉ mặc mỗi chiếc áo có chú gấu đính trên ngực áo, cậu dụi mắt mở cửa phòng.

Đứng ở cửa, Dư Niệm ngơ ngác ba giây, đóng cửa lại rồi mở ra, đóng rồi lại mở. Hành động này lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng cậu khóa trái cửa lại, bực bội nhào lên giường.

Đồ lừa đảo, đại lừa đảo!

Rõ ràng nói buổi chiều sẽ đi làm, để cậu ở nhà tự do làm gì cũng được, vậy mà cuối cùng vẫn ở nhà, lại còn ngồi ngay vị trí chỉ cần ngẩng đầu là thấy cậu.

Như vậy có khác gì bố mẹ giám sát con nhỏ, không cho nghịch ngợm lung tung đâu?

Thế này thì đi đâu được chứ.

Không được, phải xem lại cho chắc.

Dư Niệm ngồi dậy, lén mở một khe cửa.

Lương Tụng Thịnh đang ngồi ở sảnh trước tầng một.

Anh cúi đầu, tay cầm dao khắc, đối chiếu bản vẽ, cẩn thận điêu khắc một miếng ngọc xanh lục.

Qua khe cửa, Dư Niệm lặng lẽ quan sát căn phòng. Cả căn biệt thự toát lên phong cách cổ xưa, ở đâu cũng có thư pháp và tranh thủy mặc của các danh gia.

Người như vậy sao có thể chấp nhận cosplay được chứ? Nếu anh biết thì nhất định sẽ rất giận, không khéo còn mắng cậu không đàng hoàng, thích mặc đồ kỳ quặc nữa.

Dưới tầng, điện thoại của Lương Tụng Thịnh rung lên, là Chung Nghiêm gọi tới.

“Lão Lương, cậu làm gì vậy, tám trăm năm mới thấy cậu xin nghỉ, không cống hiến cả đời cho y học nữa à?”

“Có chút việc.” Lương Tụng Thịnh vừa kẹp điện thoại vừa cẩn thận khắc hoa văn.

“Người như cậu mà còn có việc quan trọng hơn cả công việc?”

Lương Tụng Thịnh liếc nhìn lên cửa tầng hai: “Ở chỗ tôi có một bệnh nhân nhỏ.”

“Cháu cậu lại bị bệnh à?” Chung Nghiêm hỏi: “Không phải thuốc bắc của lão Từ lần trước rất hiệu quả sao?”

“Không phải nó, nói chuyện qua điện thoại không tiện, khi khác nói sau.” Lương Tụng Thịnh đặt dao khắc xuống: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

“Thực tập sinh mới của tôi mang đến một phim chụp CT não khá thú vị, muốn nhờ cậu xem qua. Đến văn phòng mới biết cậu đã đổi ca với Trưởng khoa Vương rồi.”

“Gửi phim chụp qua email cho tôi trước đi.”

“Trong ảnh sao rõ bằng bản gốc, tôi sắp tan ca rồi, để tôi mang qua cho cậu.”

Nhà Lương Tụng Thịnh cách bệnh viện tỉnh chưa đến một trăm mét, bệnh viện lại thiếu chỗ đậu xe nên Chung Nghiêm có thuê một chỗ trong khu nhà của anh.

Lương Tụng Thịnh đáp: “Tôi chuyển nhà rồi.”

Chung Nghiêm ngạc nhiên: “Chuyển đi đâu?”

“Khu biệt thự Nam Sơn.”

Nếu là người khác, Chung Nghiêm sẽ nghĩ người đó dọn đi vì muốn ở nhà lớn. Nhưng Chung Nghiêm đã quen biết Lương Tụng Thịnh hơn mười năm, biết anh tuy xuất thân giàu có nhưng sống rất giản dị, ngoài việc đam mê sưu tầm thư họa và cổ vật ra thì anh chưa bao giờ thích những thứ xa hoa, càng không muốn ở biệt thự xa xôi.

Lại nghĩ đến sáng nay, Lương Tụng Thịnh lái chiếc xe sang đến bệnh viện, còn vội vàng nói phải đi đón người.

“Lão Lương, dạo này cậu lạ quá đấy?”

“Một kẻ cuồng công việc lại xin nghỉ, chuyển đến biệt thự cách bệnh viện mười cây số, rồi còn có bệnh nhân nhỏ nữa?”

“Trông thế này, tôi bắt đầu nghi ngờ cậu đang kim ốc tàng kiều!”