Dư Niệm đặt chiếc bát đã sạch sẽ không còn một hạt cơm xuống, đầu óc bắt đầu suy nghĩ liên hồi.
Bữa trưa là do Đại Cổ Vật làm, vậy có phải bây giờ cậu nên giúp anh thu dọn không?
Vừa nghĩ xong, Dư Niệm liền nhanh tay cầm lấy đôi đũa bên phía Lương Tụng Thịnh: “Để em rửa cho.”
Lương Tụng Thịnh nói: “Không cần.”
“Cứ để em làm, đừng khách sáo.” Dư Niệm kiên quyết ôm lấy bát rồi hối hả chạy vào bếp: “Em làm được mà!”
Cậu đặt bát vào bồn, xắn tay áo, chuẩn bị rửa bát.
Mặc dù cậu thường dọn dẹp phòng nhưng cậu chưa từng rửa bát bao giờ. Chỉ có điều, tục ngữ có câu, chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, mấy việc nhỏ nhặt này sao có thể làm khó được cậu.
*Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy con heo chạy: ý chỉ việc dù chưa tự mình trải qua, nhưng hẳn cũng đã biết nó đại khái thế nào.
Nào, để “Niệm Niệm Chan” thể hiện tài năng với mấy cái bát dính dầu mỡ dễ thương này nhé. Cậu cầm giẻ rửa bát, bóp nước rửa chén lên.
Chà chà chà, chà đến khi nổi đầy bọt.
Dư Niệm hào hứng đến mức lắc lư người như muốn hát.
Chà bên trái, chà bên phải, chà trên, chà dưới, giữa cũng phải chà một lần, mặt sau cũng không được bỏ qua~
Chà chà chà, nào cùng nhau chà rửa.
Hết cái này đến cái khác, hai cái, ba cái, bốn cái, chà chà chà…
Dư Niệm hát thầm trong lòng, càng chà càng phấn khích, động tác càng thuần thục, tốc độ cũng nhanh dần.
Đến chiếc thứ tư, khi tiếng bát va vào nhau vang lên, ngón tay dính đầy bọt xà phòng của cậu đã bắt đầu ứa máu.
Cơn đau nhói khiến cậu cay sống mũi: “A, hu hu! Đau quá…”
Nhưng cậu còn chưa kịp xả hết nỗi ấm ức thì người đàn ông mặt lạnh đã nghe thấy tiếng mà chạy vào.
Dư Niệm sợ đến nỗi cố nuốt nước mắt, nén cơn đau bật ra từng chữ: “Đau, đau chết ông đây rồi!”
Sắc mặt của Lương Tụng Thịnh càng đen hơn: “Đau chỗ nào?”
Dư Niệm nắm chặt tay, giấu ra sau lưng: “Không đau, không đau chút nào cả, ông đây… Ông đây không sợ đau!”
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu, Lương Tụng Thịnh liền nắm lấy cánh tay cậu: “Bị thương rồi?”
Ngón tay trắng nõn dính đầy bọt đã lấm máu đỏ thẫm, máu nhỏ giọt xuống sàn.
Dư Niệm không nghĩ lại chảy nhiều máu đến vậy, cậu vừa hoảng hốt, vừa lo lắng nhìn khuôn mặt lạnh như điêu khắc của Lương Tụng Thịnh.
Hu hu hu... Trông còn đáng sợ hơn.
Phải làm sao đây, cậu lại gây chuyện rồi.
Trông Đại Cổ Vật có vẻ rất tức giận.
Lương Tụng Thịnh lấy nước sạch rửa hết bọt xà phòng rồi dùng khăn giấy bọc vết thương lại: “Giữ chặt, đứng yên đây, đừng di chuyển.”
Sau đó anh chạy lên lầu, lấy một hộp thuốc lớn xuống.
Động tác của anh rất thuần thục, khử trùng và băng bó vết thương chỉ trong chớp mắt: “Vết thương khá sâu, phải tiêm ngừa uốn ván.”
Dư Niệm cố chịu đau: “Đi, đi bệnh viện ạ?”
Trong lòng cậu thầm hy vọng sẽ gặp được cô y tá dịu dàng, biết kể chuyện cười nữa thì càng tốt, cầu xin đó.
“Không cần.” Lương Tụng Thịnh lấy ra một ống tiêm.
Dư Niệm: “…”
Không, không muốn đâu! Bác sĩ này chẳng những không biết kể chuyện cười mà còn vô cùng đáng sợ, không muốn đâu.
Dư Niệm nén nước mắt, sợ hãi rụt người lại: “Có nên thử phản ứng da trước không?”
“Không cần.” Lương Tụng Thịnh mở nắp cồn khử trùng.
Dư Niệm tủi thân lớn tiếng phản đối: “Không thể coi mạng người như cỏ rác thế được! Lỡ xảy ra chuyện thì sao?”
Nghe nói người dị ứng với thuốc uốn ván không phải hiếm, lỡ cậu nằm trong số đó thì sao?
Lương Tụng Thịnh đáp: “Hồi nhỏ em từng tiêm rồi, không bị dị ứng.”
Thật sao?
À, hình như đúng là vậy.
Tiêu rồi, lý do này cũng không dùng được.
Niệm Niệm thật thảm, nhưng phải chịu thôi.
Dư Niệm vừa tự an ủi vừa hỏi: “Ông đây không sợ đâu, ông… ông đây chỉ hỏi có đau không thôi?”
Lương Tụng Thịnh cầm hai cây bông: “Không đau.”
“Ừm.” Dư Niệm nhắm chặt mắt, chuẩn bị chịu trận: “Vậy tới đi! Ông đây chịu được!”
Trước đây mỗi lần tiêm đều có ông nội dỗ dành, giờ không có ông nữa, chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.
Niệm Niệm không được sợ hãi, sợ đau sẽ bị chê cười và ghét bỏ.
Ngay sau đó, tay áo của cậu bị xắn lên, Lương Tụng Thịnh giữ lấy cánh tay nhỏ nhắn của cậu: “Gầy quá.”
Dư Niệm rụt tay lại, tức tối đáp trả: “Không có đâu! Ông đây là gầy nhưng săn chắc! Ông đây không yếu chút nào.”
Lương Tụng Thịnh bị cách xưng hô “ông đây” của cậu làm cho bất lực: “Mới có tí tuổi, nói chuyện kiểu gì thế?”
Dư Niệm càng thêm hậm hực: “Em không nhỏ, em trưởng thành rồi, mười tám tuổi!”
Lương Tụng Thịnh nhúng bông vào cồn: “Ừ, người trưởng thành, bắt đầu tiêm đây.”
“Được, anh làm đi, ahh.”
Đồ lừa đảo, đại lừa đảo!
Ai bảo không đau, đau chết đi được!
Khuôn mặt đỏ ửng của cậu còn chưa kịp nguôi, đã nghe Lương Tụng Thịnh nói: “Xong rồi.”
Dư Niệm mở mắt ra, ống tiêm đã biến mất, tay áo cũng được xắn xuống: “Xong rồi ạ?”
“Ừ.” Lương Tụng Thịnh cúi đầu thu dọn đồ.
Dư Niệm khẽ cử động cánh tay.
Lạ nhỉ, chẳng thấy đau chút nào nữa.
Thậm chí ngón tay cũng không còn đau.
Hay thật đấy!
Cậu lén nhìn Lương Tụng Thịnh.
Nhưng Đại Cổ Vật vẫn còn giận, phải làm sao đây?
Ừm, tốt nhất cứ nhận lỗi trước đã.
Dư Niệm cúi đầu, tay giấu ra sau, lí nhí nói: “Xin lỗi.”
Lương Tụng Thịnh ngừng tay, sắc mặt vẫn rất khó coi: “Sao lại xin lỗi?”
Dư Niệm ngước lên, ngập ngừng nói: “Vì em đã làm hỏng việc, làm vỡ bát.”
“Chỉ là cái bát thôi, có gì đáng để xin lỗi?”
Dư Niệm nhìn anh, có chút ngơ ngác: “Nhưng… khiến anh giận rồi.”
Biểu cảm của Lương Tụng Thịnh dịu lại: “Tôi là giận chính mình, tôi không nên để em rửa bát.”
Dư Niệm chớp chớp mắt.
“Dư Niệm, nếu em đã chuyển đến đây rồi thì tôi mong em sẽ coi đây là nhà mình. Trước giờ em sống thế nào thì giờ cứ sống như vậy, không ai yêu cầu em phải làm gì cả, em cứ làm những gì em muốn là được.”
Nếu người nói câu này là ông nội thì chắc chắn cậu sẽ nhào vào lòng ông, nhưng với Đại Cổ Vật thì không thể.
Dư Niệm thu lại ý nghĩ, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Lương Tụng Thịnh nhìn đồng hồ: “Đi nghỉ ngơi đi, phần còn lại để tôi lo.”