Căn phòng sạch sẽ, sáng sủa và gọn gàng, cậu rất thích.
Dư Niệm đứng ở cửa, thò đầu ra hỏi: “Em ở đây một mình ạ?”
“Không thì sao? Em còn muốn ở cùng ai?”
Dư Niệm lắc đầu như cái trống lắc tay: “Không, không, em không có.”
Lương Tụng Thịnh nói: “Buổi chiều dì giúp việc sẽ tới.”
“Không cần đâu, em tự làm được. Ở nhà em cũng tự dọn dẹp, em không phải là kiểu công tử bột như vậy đâu.”
Dư Niệm nhấn mạnh: “Xin anh hãy tin em!”
Lương Tụng Thịnh: “Tôi bận đi làm, những việc khác cũng cần có người xử lý.”
Dư Niệm thở phào nhẹ nhõm: “Ồ, vâng.”
“Em cất đồ đạc đi, tôi xuống chuẩn bị bữa trưa.”
“Ừm, vất vả cho anh rồi.”
Khi tiếng bước chân dần xa, trong phòng chỉ còn lại mình cậu.
Dư Niệm sờ soạng ga trải giường, lại ấn ấn đệm.
Hình như mọi thứ đều mới, còn thoang thoảng mùi nắng.
Bên cạnh giường có một chiếc bàn học, trên đó đặt chiếc laptop đời mới nhất, trong tủ quần áo có hai bộ pijama, còn trong phòng tắm, dầu gội, xà phòng và sữa tắm đều chưa được mở, hạn sử dụng cũng mới.
Cậu cảm giác mình không phải là gánh nặng, mà là người được chào đón.
Dư Niệm chụp vài bức ảnh căn phòng rồi gửi cho Dương Chi Kỳ.
[(Hình ảnh) Em đến rồi!]
Chị Chi Chi: [Ái chà, nhìn cũng không tệ nhỉ?]
[Đúng vậy, cửa sổ lớn sáng bừng, phòng thì cực rộng.]
[À, bồn tắm cũng rất to nữa (Gấu con xấu hổ)(Gấu con che mặt)]
Chị Chi Chi: [Sao nào? Tối nay định tắm uyên ương à?]
[Không có đâu! Em chỉ muốn nói là ngâm mình trong đó sẽ rất thoải mái! (Gấu con chu môi)]
[Em ngủ một mình một phòng, chị đừng có nghĩ linh tinh! (Gấu con chu môi)]
Chị Chi Chi: [Có vẻ như ngày đầu tiên sống chung ổn đấy nhỉ?]
[Cũng tạm, không nói nữa, em phải đi dọn đồ đây, buổi tối nhắn sau.]
Chị Chi Chi: [Đi đi, nhớ đừng phạm sai lầm, chúc em thành công.]
Dư Niệm mở vali ra, cậu chỉ mang theo quần áσ ɭóŧ để thay và vài bộ pijama hoạt hình không dễ bị phát hiện.
Chỉ mất chưa đến mười phút, cậu đã dọn dẹp xong.
Dư Niệm không có việc gì làm, nghe thấy tiếng động bên ngoài, cậu thò đầu ra khỏi cửa rồi nhìn xuống dưới.
Cậu ở căn phòng bên ngoài tầng hai nên từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ tầng một.
Dư Niệm dán mắt vào phòng bếp, không hề rời đi.
Lương Tụng Thịnh đã thay chiếc áo sơ mi đen thành một chiếc áo mặc ở nhà màu xám xanh, chất liệu mỏng manh đến mức có thể thấy được đường nét cơ bắp ở lưng anh.
Anh thắt một chiếc tạp dề màu xanh đậm, đang bận rộn lưng quay về phía Dư Niệm, anh cắt rau với tốc độ rất nhanh, còn theo nhịp điệu.
Âm thanh “xèo xèo” từ việc xào nấu vang lên, cùng với mùi thơm ngào ngạt bay khắp nơi.
Dư Niệm thò hẳn nửa người ra, không kiềm được nuốt nước miếng, thơm quá đi!
Cậu nhìn đến mê mẩn, khi thấy Lương Tụng Thịnh chuẩn bị quay lại, Dư Niệm hoảng hốt, vội vàng rụt người về phòng, ngồi ở bên giường xoa bụng.
Thật không có tiền đồ, sao mà giống như chưa từng ăn cơm vậy.
Dư Niệm khịt mũi, sau đó lại xoa xoa bụng.
Nhưng mà cậu thật sự rất đói.
Sáng nay cậu chỉ ăn nửa chiếc bánh bao sữa cùng một ly sữa.
Không thể như thế này, phải phân tán sự chú ý đi mới được.
Dư Niệm lại lén lút thò đầu ra, thấy Lương Tụng Thịnh vẫn đang bận nấu nướng, có vẻ như còn lâu nữa mới xong.
Nếu đã như vậy, chi bằng…
Gần trưa, ánh nắng chiếu vào phòng, Dư Niệm ngồi xếp chân trên giường, quay lưng về phía cửa, cúi đầu chăm chú đọc truyện tranh.
Càng xem càng cuốn hút, khi cốt truyện đến đoạn kịch tính nhất, toàn thân Dư Niệm run rẩy, cậu đang định lật sang trang tiếp theo thì phía sau có tiếng nói: “Đang làm gì thế?”
“Bộp!”
Dư Niệm mặt úp xuống giường, dùng cả người che chắn truyện tranh, cố gắng chui vào trong chăn: “Không, không làm gì cả!”
Vì làm chuyện xấu bị bắt quả tang nên Dư Niệm rất lý lẽ mà chuyển sang trách móc người kia: “Sao, sao anh không gõ cửa!”
“Thứ nhất, cửa phòng em mở, thứ hai, tôi đã gõ ba lần rồi, do em không để ý.”
Thôi xong rồi, đọc truyện nhập tâm quá.
Lương Tụng Thịnh: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không có gì.” Nhưng nếu nói không có gì thì nghe có vẻ hơi giả dối, vậy nên Dư Niệm lắp bắp: “Chỉ là có... Có hơi đau đầu.”
“Đau ở đâu?”
“Đau đầu!” Dư Niệm toát mồ hôi.
“Ý tôi là, phần nào đau.” Lương Tụng Thịnh kéo ghế lại, ngồi cạnh giường.
Dư Niệm càng hoảng hốt hơn, sao cậu biết được đau ở đâu chứ: “Đau hết, chỗ nào cũng đau!”
“Triệu chứng này xuất hiện từ khi nào, đau từng cơn hay đau liên tục?”
“Em, em quên rồi, chỉ là bỗng dưng đau thôi.”
“Trong hai ngày qua có bị chấn thương nào không? Hoặc cảm lạnh?”
Dư Niệm lắc đầu.
“Có nôn mửa, chóng mặt, ù tai gì không?”
Dư Niệm xoa đầu đầy mồ hôi, sau đó lại lắc đầu.
Lương Tụng Thịnh giơ ngón tay ra: “Đây là số mấy?”
Dư Niệm không hiểu ý anh, nhưng vẫn trả lời thật lòng: “Ba.”
“Câu tiếp theo của ‘Bạch nhật y sơn tận’ là gì?”
“Hoàng hà nhập hải lưu.”
Lương Tụng Thịnh: “Nguyên nhân đau đầu chủ yếu là do cảm giác ở não bộ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tạo ra xung đột thần kinh bất thường.”
“Nguyên nhân thường gặp có nguyên phát và thứ phát, nguyên phát là bị ảnh hưởng bởi di truyền và bẩm sinh. Theo tôi được biết thì gia đình em không có tiền sử bệnh này, lúc còn nhỏ hay tuổi dậy thì cũng không có triệu chứng này.”
“Nguyên nhân gây ra đau đầu thứ phát chủ yếu là do bệnh trong khoang sọ, biến chứng của cấu trúc gần khoang sọ, bệnh lý toàn thân và các yếu tố tinh thần.”
“Gần đây em không bị chấn thương, các cơ quan khác cũng không có triệu chứng khó chịu. Thính lực ổn, thị lực bình thường, tư duy rõ ràng, nhưng lại ra nhiều mồ hôi, nói năng lộn xộn, tinh thần căng thẳng.”
“Tóm lại, nguyên nhân đau đầu của em có hơn chín mươi phần trăm là…”
Dư Niệm hơi tò mò, thò đầu ra một chút.
Chỉ nghe anh lạnh lùng nói:
“Giả vờ.”