Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Chương 4

Dư Niệm nghe mà thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng may mà mình không phải đồng nghiệp của anh.

“Còn gì nữa không, anh ta còn ghét điều gì nữa?”

“Anh ấy còn ghét những người nói chuyện mà cứ thêm mấy từ nhấn nhá vào, kiểu giọng điệu nũng nịu, ngọt ngào, đáng yêu.”

Một tiếng “cạch” vang lên, cây bút của Dương Chi Kỳ rơi xuống bàn. Cô ấy quay sang nhìn Dư Niệm, nét mặt trầm xuống.

Nũng nịu, đáng yêu, giọng nói ngọt ngào...

Dư Niệm siết chặt tấm danh thϊếp trong tay, mép giấy bị ướt vì mồ hôi, giọng run run: “Chị Chi Kỳ ơi... Đáng sợ quá."

Lão cổ lỗ sĩ và bé đáng yêu.

Quả thật là một sự kết hợp lạ kỳ như sinh vật ngoài hành tinh với con người trái đất. Xác suất gặp nhau còn thấp hơn cả trúng số hay trời đẹp mà bị sét đánh.

Dương Chi Kỳ sắp bốc hỏa.

Nhưng nếu không chuyển đi, để Dư Niệm sống một mình trong ngôi nhà cũ của nhà họ Dư thì chẳng phải giống như để một “cục tiền sống” di chuyển tự do, không có chút khả năng tự vệ nào sao?

Vừa xinh xắn vừa đáng yêu, lại mang trong mình tài sản kếch xù, ai mà cầm lòng cho nổi?

Cô ấy hiểu rõ đám người đó đang nghĩ gì, ông nội Dư chắc chắn cũng đã lường trước. Vì vậy, chuyển sang nhà Lương Tụng Thịnh là lựa chọn tốt nhất. Dù anh có đáng sợ đến đâu thì ít nhất sẽ không làm hại đến Dư Niệm.

Dương Chi Kỳ ôm cậu: “Đừng lo, có chị ở đây, bảo đảm em sẽ an toàn.”

Dư Niệm khịt mũi, cố kìm giọt nước mắt: “Chị Chi Kỳ ơi, em thế này, chắc anh ấy sẽ không thích em đâu nhỉ?”

“Không sao, bao năm không gặp, anh ta cũng chẳng biết em bây giờ ra sao. Sau này ở trước mặt anh ta, em cứ mạnh dạn lên, đừng để anh ta nhận ra em là kiểu đáng yêu dễ thương.”

“Làm như vậy có được không chị?”

“Chỉ thế thì chưa đủ. Trước tiên, em phải bỏ ngay những từ như ‘ò, nhở, nha, đó, í’ với cả mấy từ lặp kiểu ‘được được, phải phải’ đi.”

“Ò, em biết rồi..." Dư Niệm cắm ngón tay: "Ò, vậy được, em biết rồi nha... Không phải, em biết rồi, chị Chi Chi.”

“‘Chi Chi’ cũng là từ lặp!”

“Ò, em nhớ rồi chị Chi.”

Dương Chi Kỳ: “…”

Chị Chi, chị Chi... Nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ.

“Thôi, cứ gọi chị là ‘chị’ đi.”

“Ò, được nha... không phải... Được thôi, chị.”

Dương Chi Kỳ lau mồ hôi: “… Khó thật đấy.”

Thôi, từ từ luyện vậy.

Dư Niệm ngồi ngoan ngoãn, khép lại hai chân lại: “Chị ơi, như thế này đã được chưa?”

“Còn lâu lắm, để tránh rắc rối, chúng ta phải làm theo đúng sở thích của anh ta.” Dương Chi Kỳ chìa tay ra: “Đưa điện thoại đây chị xem nào.”

Dương Chi Kỳ lướt qua điện thoại của cậu: “Mấy app liên quan đến otaku này phải xóa hết. Còn phần nghe nhạc, mở ra xem nào.”

Trong danh sách nhạc có hàng trăm bài pop trong giới otaku.

Dương Chi Kỳ: “Mấy bài này không được, xóa hết đi.”

Dư Niệm: “Vậy em nghe gì bây giờ?”

Dương Chi Kỳ mở điện thoại của mình lên: “Để chị tìm cho.”

Vài phút sau, cô ấy nói: “Đây rồi, nhớ kỹ nhé, cho hết vào danh sách rồi nghe mỗi ngày.”

“Đầu tiên là bài ‘Hoa Sơn Trà".”

“Kế tiếp là ‘Hoàng Hôn Đỏ’.”

“Hương Hoa Mai Đỏ.”

“Ngày Nắng Đẹp.”

Dư Niệm ngẩn người: “Chị ơi, mấy bài này thật sự là bài anh ấy thích ạ? Em thấy hơi cổ quá.”

Đến ông nội em còn chẳng nghe mấy bài này.

“Chắc chắn rồi, chị tìm trên mạng mà, đây là nhạc dành cho…” Dương Chi Kỳ kiểm tra lại: “… Ơ, nhầm rồi, đây là danh sách nhạc cho người cao tuổi, để chị đổi.”

Vài phút sau.

“Lần này chuẩn rồi, nghe nhé.”

“Bài đầu tiên, ‘Đàn Ông Chững Chạc’.”

“Bài thứ hai, ‘Hoa Của Đàn Ông’.”

“Bài thứ ba, ‘Anh Em Cạn Chén’.”

“Bài thứ tư, ‘Nếu Anh Say Vì Em’.”

“Bài thứ năm, ‘Đàn Ông Khóc Đi, Khóc Không Phải Tội’.”

“Bài thứ sáu, ‘Người Đàn Ông Tốt’.”

“Bài thứ bảy…”

Dư Niệm im lặng, lưu hết các bài vào danh sách nghe, trong lòng thầm nghĩ, cảm giác còn không bằng nhạc của ông nội.

Kỳ lạ quá.

Sau khi lưu xong mười mấy bài, Dương Chi Kỳ lại để ý đến mái tóc của Dư Niệm.

Tóc cậu có màu nâu tự nhiên, hơi xoăn nhẹ, đuôi tóc bồng bềnh trong gió.

Dư Niệm dùng dầu gội phiên bản kết hợp với Gấu Dâu Tây, chỉ cần lại gần là ngửi thấy mùi kẹo ngọt phảng phất khắp nơi, cộng thêm gương mặt ngoan ngoãn này, đúng là ngọt đến “tan chảy.”

Dương Chi Kỳ không kiềm được mà xoa đầu cậu.

Không được, tóc dễ thương quá, thôi cứ giữ nguyên vậy.

Ánh mắt cô ấy lướt xuống, thấy làn da trắng mịn nổi rõ đường mạch xanh trên cổ và cổ tay của Dư Niệm. Nước da và vẻ ngoài đều là trời ban, ngây thơ đến mức khiến người ta mềm lòng. Vị bác sĩ Lương chắc không đến mức kén chọn ngoại hình đâu nhỉ?

Dư Niệm học múa hiện đại, rất nghiêm ngặt với vóc dáng, chắc chắn sẽ không để mập lên, chỉ cần đổi phong cách ăn mặc chút là được.

Dương Chi Kỳ kéo cậu đứng dậy: “Đi theo chị.”

Dư Niệm: “Chị ơi, đi đâu vậy?”

“Đi mua đồ.”

“Em có đủ đồ rồi mà chị.”

“Mấy bộ đồ đó không ổn.”

Áo len in hình mèo dễ thương, mũ tai thỏ, túi có dấu chân chó…

Nếu Lương Tụng Thịnh thấy cậu mặc như vườn thú thế này, mặt sẽ xụ xuống mức nào chứ?

Chắc sẽ nổ tung mất.

Vậy nên Dương Chi Kỳ lái xe, dẫn Dư Niệm thẳng tiến trung tâm thương mại.