Năm Nạn Đói Thông Cổ Kim, Mở Siêu Thị Nuôi Tướng Quân

Chương 21: Giao Hàng 1

Thẩm Vân Huyên nhanh chóng mang bộ đàm về và hướng dẫn Kỷ Dận Hiên cách sử dụng. Hắn chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.

“Thực ra cách dùng rất đơn giản. Ngài chỉ cần nhấn nút này để nói, rồi thả ra để nghe khi người bên kia trả lời.” Cô kiên nhẫn giải thích.

Sau khi Kỷ Dận Hiên hiểu cách sử dụng, Thẩm Vân Huyên ném hai bộ đàm qua cửa sổ vào trong lều để hắn và Hứa Sâm thử nghiệm xem có hoạt động tốt không.

Đúng lúc ấy, có tiếng gõ mạnh vào cửa siêu thị. Một người đàn ông đứng trước cửa lớn tiếng gọi: “Chủ quán ơi, chúng tôi giao hàng đây!”

“Ra ngay đây!” Thẩm Vân Huyên vừa nói vừa chạy ra mở cửa cuốn, nở nụ cười rạng rỡ: “Nhanh thật đấy, vất vả cho mọi người rồi!”

Người đàn ông ở cửa có làn da ngăm đen, cơ bắp rắn chắc, đằng sau còn có một thanh niên trẻ đang giúp dỡ hàng từ xe tải xuống.

“Bà chủ Thẩm, nhận được đơn hàng của cô là tôi đến ngay. Siêu thị nhà cô làm ăn phát đạt ghê, lần này đặt hàng nhiều quá nhỉ.”

Thẩm Vân Huyên cười đáp lại: “Phải rồi, siêu thị nhà tôi lấy uy tín làm gốc, khách hàng hài lòng thì tất nhiên kinh doanh sẽ tốt thôi.”

Cô dẫn người đàn ông vào trong siêu thị, nhìn họ chuyển hàng vào rồi hỏi: “Anh Lý, hôm nay giao những mặt hàng gì vậy?”

Người đàn ông vừa chuyển bao gạo vừa trả lời: “Hôm nay chủ yếu là gạo, bột mì và hạt kê, toàn là nhu yếu phẩm thôi. Gạo năm ngàn cân, bột mì năm ngàn cân, hạt kê bốn ngàn cân, không ít đâu nhé.”

Thẩm Vân Huyên khẽ gật đầu, ngầm tính toán, tổng cộng cũng hơn bốn vạn tệ.

Ánh sáng ấm áp trong siêu thị họ Thẩm tỏa khắp các kệ hàng đầy ắp, chiếu sáng khung cảnh bận rộn và trật tự.

Cô đứng trong lối đi chật hẹp, thỉnh thoảng né sang một bên để tránh đường cho người chuyển hàng. Mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng cô vẫn giữ nụ cười thân thiện.

“Cuối cùng cũng xong, mệt chết đi được.” Người đàn ông thở phào khi đặt thùng nước khoáng cuối cùng xuống, lau mồ hôi trên trán và thở hổn hển.

Thẩm Vân Huyên đưa cho anh ấy một chai nước khoáng lạnh, nhẹ nhàng nói: “Vất vả rồi, uống chút nước nghỉ ngơi nhé.”

Người đàn ông cầm lấy chai nước, uống một hơi hơn nửa chai, thoải mái thở dài, ánh mắt đầy cảm kích nhìn cô.

“Bà chủ Thẩm này, sao lần này cô nhập hàng nhiều hơn hẳn bình thường thế?” Anh ấy nhìn dãy kệ đầy ắp, ngạc nhiên hỏi: “Cô định chuyển sang làm xưởng bán bột mì hay sao?”

Thẩm Vân Huyên khẽ cười, ánh mắt thoáng vẻ sâu lắng khó nhận ra: “Không phải đâu, đây là hàng tôi mua hộ người khác thôi. Dạo gần đây không phải có những khu vực bị giới hạn tiếp cận à, có vài người thân lo không đủ vật phẩm nên nhờ tôi mua giúp.”