[Dân Quốc] Hoài Cẩn Bảo Du

Chương 30

Vốn ban đầu Phí Doãn Văn nghĩ Ngũ Thế Thanh lại sốt ruột tìm đến trường, chủ yếu là tiểu thư nhà anh không biết tiếng Anh, muốn tìm cách khác, không ngờ lại có lý do như vậy, nghe xong cũng thấy buồn cười, nói: “Điều này cũng không hiếm gặp, các tiểu thư ở nhà quen sống trong nhung lụa, không thường xuyên gặp người lạ, bỗng dưng phải ra ngoài, dù có khao khát cũng khó tránh khỏi sự e ngại, có thể hiểu được.”

Ngũ Thế Thanh nghe xong lời này thì nghĩ thầm, vị đại tiểu thư nhà mình thời điểm còn chưa cao hơn cái bàn bao nhiêu nhưng dám lén lút chuồn ra ngoài mua kẹo, lại không biết đã một mình lang thang ở đâu ba bốn năm, giờ lại chạy đến Thượng Hải tìm Ngũ Thế Thanh, một gã trùm lưu manh nổi tiếng khắp cả nước không ai không biết, chắc chắn không phải là kiểu người như tiểu thư nhà địa chủ ở quê muốn đi học nhưng lại không dám.

Phí Doãn Văn rất có khả năng sẽ là thầy giáo của Hoài Cẩn, Ngũ Thế Thanh mặc kệ trong lòng nghĩ gì, cũng không muốn làm khó Hoài Cẩn trước mặt Phí Doãn Văn, trước tiên cảm ơn Phí Doãn Văn đã hiểu, rồi sau đó nói: “Tôi tự nghĩ cô ấy không muốn đi học, hiện giờ việc chưa định, cũng không cần phải làm rối lên, không bằng tiên sinh viết cho tôi một bức thư bằng tiếng Anh, tôi mang về nhà giả vờ là công văn kinh doanh, nhờ cô ấy xem giúp tôi, đứa trẻ dù có nghịch ngợm nhưng vẫn có lòng hiếu thảo, chắc chắn sẽ không thể nào biết tôi gặp khó khăn mà không giúp tôi được. Nếu cô ấy xem được, tự nhiên sẽ hiểu, nếu cô ấy không xem được, thì tôi lại bàn bạc với tiên sinh xem nên làm thế nào.”

Cách này không tồi, Phí Doãn Văn nghe xong liên tục khen hay, lấy một tờ giấy viết thư, suy nghĩ một chút rồi không lâu sau đã viết một trang dài, lại xem lại một lượt, rất nghiêm túc cho vào phong bì đưa cho Ngũ Thế Thanh, Ngũ Thế Thanh lập tức đứng dậy nói: “Cảm ơn tiên sinh.”

Ngũ Thế Thanh nhận phong bì bằng hai tay, dáng vẻ cực kỳ cung kính, như thể nhận được bảo vật quý giá.

Phí Doãn Văn nhớ lại vài tháng trước khi mình cầu xin Ngũ Thế Thanh giúp đỡ cho chuyện rắc rối của em họ nhà vợ, lúc ấy Ngũ Thế Thanh với dáng vẻ của một đại lão giang hồ đa mưu túc trí, giờ đây lại giống như những phụ huynh bình thường của đám học trò, trong lòng không khỏi vừa buồn cười vừa nói: “Phàm là người nào học thành tài, cha mẹ trưởng bối đều có công lao không nhỏ, Ngũ gia một lòng vì tiểu thư nhà mình lao tâm khổ tứ, tiểu thư nhà ngài tương lai chắc chắn sẽ không phụ lòng mong mỏi.”

Ngũ Thế Thanh rất thích nghe câu này, chắp tay nói: “Nhờ lời hay này của tiên sinh vậy.”

Vốn dĩ chiều nay Ngũ Thế Thanh còn có chút việc, nhưng có lẽ bị lời chúc của Phí Doãn Văn khích lệ, vừa rời khỏi trường Anh Đức đã quay về dinh thự.

Ngũ Thế Thanh có tể từ một kẻ không có gì đã vươn lên đến địa vị như bây giờ, tâm tư sâu sắc không phải là điều mà Hoài Cẩn mới mười mấy tuổi có thể so sánh. Trước mặt Phí Doãn Văn, Ngũ Thế Thanh một lòng thành thật, vừa quay lại dinh thự Ngũ gia thì mặt đã trở nên nghiêm túc.

Đúng lúc đến bữa ăn, món măng hầm thịt hơi mặn một chút, Ngũ Thế Thanh lập tức đập đũa xuống.

Kể từ khi Hoài Cẩn vào dinh thự Ngũ gia, Ngũ Thế Thanh dù ở bên ngoài có gặp chuyện gì không hài lòng, về tới dinh thự cũng đã kiềm chế cơn giận, sợ làm hoảng sợ đến đại tiểu thư nhà mình, trước đây tuy cũng đã từng vì lý do gì đó mà ném điện thoại, nhưng đó là khi Hoài Cẩn ở trong phòng, không làm mặt nghiêm với cô, mà giờ đây phải giáp mặt với sự khó chịu này là lần đầu tiên.