Nghe đến đây, Ngũ Thế Thanh lập tức ngẩng phắt đầu lên, trên mặt lộ ra một chút vui mừng, nhưng thoáng chốc đã biến mất, im lặng một lúc lâu, anh nói: “Gọi Thủy Sinh và Tề Anh vào đây.”
Má Ngô gọi Thủy Sinh và Tề Anh vào thư phòng, Ngũ Thế Thanh để Tề Anh nói lại chuyện này với Thủy Sinh, rồi hỏi: “Các cậu nghĩ cô ấy có phải là gián điệp từ bên kia gửi đến không?”
Không ai có thể vô duyên vô cớ biến mất hai năm, đặc biệt là một cô gái trẻ, nếu cô chỉ bị rơi vào hoàn cảnh khó khăn trong kĩ viện, thì Ngũ Thế Thanh có thể giấu chuyện này, nhưng nếu cô là gián điệp, Ngũ Thế Thanh không thể tự ý giấu giếm, mạng sống của anh là của anh, nhưng nếu anh gặp chuyện, những công nhân trong nhà máy, những người làm trong vũ trường sòng bạc, có thể chỉ cần đổi ông chủ là tiếp tục sống, nhưng với má Ngô, Thủy Sinh và Tề Anh, có thể sẽ bị liên lụy, không làm tốt thậm chí mất mạng.
Vì vậy, dù Hoài Cẩn có phải gián điệp hay không, chỉ cần có khả năng đó, ít nhất Ngũ Thế Thanh phải để bọn họ biết.
Từ khi Hoài Cẩn vào phủ thì Tề Anh đã bị Ngũ Thế Thanh cử đi Thừa Đức, gần như không tiếp xúc với cô, cũng không lên tiếng, thấy trong thư phòng không có người ngoài, cũng không còn quy tắc gì. Anh ta từ từ đi đến bàn viết của Ngũ Thế Thanh, thấy trên bàn có một hộp xì gà, liền cười hì hì lấy một điếu, tự nói “Cảm ơn gia.” Nói xong thì cho xì gà vào miệng, ngồi xuống ghế sofa đơn ở góc tường, từ trong túi móc ra diêm, châm lửa, ngả đầu ra sau ghế, nhắm mắt rung đùi đắc ý. vẻ mặt say sưa.
Má Ngô thấy bộ dáng Tề Anh vô liêm sỉ như vậy cũng không lười nói gì, chỉ nói: “Từ khi cô ấy vào phủ, tôi đã cho người chú ý, nhưng chưa thấy cô ấy lại gần thư phòng hay phòng ngủ của gia, tôi thấy cô ấy cũng có phần hiểu biết, ngoài phòng cô ấy và nhà ăn ra, chỉ ở sảnh nhỏ tầng một xem báo, ra vườn ngắm cảnh. Cô ấy hiện giờ là khách cũng không phải là khách, chủ cũng không phải là chủ, chú ý những nhỏ nhặt như vậy cũng là điều hợp lý.”
Thủy Sinh lại hỏi Tề Anh: “Anh có chắc chắn mẹ cô ấy đã chết chưa?”
Tề Anh cầm xì gà trong tay, cúi đầu suy nghĩ một lát, nói: “Tôi cũng đã điều tra chuyện này, nhưng dù sao cũng đã ba năm rồi, tôi không tìm được bác sĩ đã chữa bệnh cho bà ấy năm đó, lão cách cách này rất bí ẩn, trong tang lễ cũng không biết là di nguyện của bà ấy hay ý của Kim tiểu thư, cơ bản không có khách, nhưng cũng đã làm lễ, tôi tìm được hòa thượng đã làm lễ cúng bái cho bà ấy năm đó, nghe nói đã thấy qua dung nhan của người chết, người chắc chắn đã chết.”
Nghe vậy, má Ngô nói: “Gián điệp không phải là công việc dễ dàng, ai làm cái này, hoặc là vì tiền, hoặc là có điểm yếu trong tay người khác, cô ấy không có cha không có mẹ, chắc cũng không có con cái, lấy gì để khống chế cô ấy? Nếu vì tiền, chúng ta chỉ trong chưa đầy một tháng, đã tiêu tốn gần một nghìn bạc cho quần áo của cô ấy, cô ấy thực sự không cần tìm cách khác.”
Tề Anh nghe vậy liền cười nói: “Lời này của bà là thiếu kinh nghiệm rồi, để khống chế một cô bé lớn như vậy, cha mẹ không có tác dụng, phải tìm một gã tiểu bạch kiểm, khiến cô ấy phải lòng, rồi cho tiền bắt gã đó diễn trò đau khổ, không nghe lời thì đánh gã đó trước mặt cô ấy, đánh đến máu me be bét, khóc lóc kêu gào, muốn dọa thế nào thì dọa, đảm bảo cô ấy sẽ làm theo.”