Dị Thế Chi Thợ Săn Linh Thạch

Chương 11: Khai giảng

Thế giới này, tỉ lệ giữa các nhóm người chênh lệch rất lớn. Linh nhân là người được coi trọng nhiều nhất, chỉ chiếm 1% dân số, nhưng người sở hữu linh thức cao lại càng ít. Mà vô luận là thăm dò linh thạch hay đổ thạch, Linh nhân đóng vai trò rất quan trọng. Cho nên có một số ngành học liên quan đến linh thạch đặc biệt thiết kế vì Linh nhân, rất được xã hội yêu quý. Điều này làm cho người thường vô cùng hâm mộ.

Ứng Phong rất ít tiếp xúc với Linh nhân, hơn nữa sinh hoạt từ nhỏ của hắn đã bất đồng, hắn không cách nào hiểu được cảm giác của Mã Hiểu Thiên. Nhưng là bạn bè, hắn nguyện ý nói lời an ủi: “ Số học cũng tốt, đệ cũng có thể thiết kế Hình Giáp. Ta nghe sư huynh nói, thiết kế Hình Giáp không cần linh lực, nhưng phải hiểu biết về linh thạch. Địa vị kỹ sư linh giáp đỉnh cấp không thua kém gì thiên cấp thợ săn linh thạch.

Nghe vậy, mắt Mã Hiểu Thiên sáng rực. “Đúng vậy! Đệ chính là muốn học thiết kế Hình Giáp! Bất quá năm ba mới có thể học, một lần học phải mất bốn năm. Vấn đề lớn nhất là tiền. Bất quá nếu thiết kế được Hình Giáp càng cao cấp, một lần có thể kiếm thật nhiều tiền!”

Ứng Phong bị Mã Hiểu Thiên biến thành tên ham tiền làm cho tức cười. “Đệ cố lên, nhất định có thể. Còn về tiền bạc đệ không cần lo, chúng ta nhất định có biện pháp.”

Mã Hiểu Thiên cảm kích nhìn Ứng Phong: “Tiểu Phong. Đệ đời này trừ ba mẹ, may mắn nhất là có thể gặp huynh.”

Trước ngày khai giảng, bệnh của Mã Hiểu Thiên lại phát tác.

Khuyết thiếu linh lực là chứng bệnh làm người ta rất không thoải mái. Trên thế giới này ngoại trừ không khí, nước, dinh dưỡng, sinh mệnh còn một yếu tố khác là linh lực. Người thường có thể giống như hô hấp từ thiên nhiên để hấp thu linh lực, không đến nỗi sinh bệnh. Muốn thăng cắp cần linh thạch, nếu không liền không cần hao phí tiền tài vào linh thạch. Nhưng khuyết thiếu linh thạch liền không thể hấp thu linh lực từ tự nhiên, hoặc không thể hấp thụ đủ linh lực để duy trì một thân thể khỏe mạnh. Nên mới cần số lượng lớn linh thạch.

Chứng bệnh mỗi người đều không giống nhau. Mã Hiểu Thiên thuộc thiếu hụt linh lực sinh mệnh. Cậu là đầu váng mắt hoa, tay chân vô lực, cả người rét run, mặt không còn chút máu. Nhưng như vậy không phải chí mạng, chỉ là thân thể lâm vào ngủ say, sau đó chịu đựng sự thống khổng mà khôi phục một cách tự nhiên. Vào đoạn thời gian sau khi cha mẹ qua đời, Mã Hiểu Thiên liền trải qua không dưới một lần loại đau đớn như muốn chết này, cảm nhận như bản thân đã tử vong. Vì những lần trải qua đó, cậu liền không dám từ bỏ hấp thu linh thạch, cảm giác kia quá đáng sợ, dù cậu là người từng chết qua một lần.

Đá hổ phách bị đặt vào máy trị liệu. Máy trị liệu này là một cái mũ giáp, mũ giáp cùng linh thạch được liên kết bởi một bộ phận chuyển hóa, linh lực của linh thạch bị chuyển hóa trực tiếp đưa vào cơ thể người bệnh. Người bệnh có thể tùy lúc ấn tạm dừng, dụng cụ liền dừng cung cấp linh lực. Nhưng linh thạch không thể lấy ra, nếu không linh lực sẽ tiêu tan. Nói cách khác, khối hổ phách này phải một tháng sau mới có thể lấy ra.