Việt Thanh Nhiễm nghĩ thầm, vậy chắc cô đang ở căn hộ đầy bùa chú kia. Nhưng căn hộ đó... cô ấy lại không có chìa khóa.
Cô ấy nhíu mày, bực bội rút một điếu thuốc nhưng lại nhớ Nhạc Chi ghét mùi thuốc lá, nên dập tắt điếu thuốc đang hút dở.
Nhạc Chi ghét rất nhiều thứ, nhưng cô ấy thì ngược lại. Có lẽ chính việc hút thuốc này cũng là một trong những nguyên nhân khiến hai người chia tay ba năm trước.
Càng nghĩ, Việt Thanh Nhiễm càng thấy lo lắng, liền lấy điện thoại định liên lạc với Nhạc Chi, thì đúng lúc đó trên weibo lại xuất hiện một tin tức mới:
[Nhạc Chi thực sự quá chơi bời! Cùng đạo diễn X, biên kịch X tam hợp nhỉ!]
“…”
Đã đến lúc “chị lớn” ra tay chỉnh đốn những tờ báo lá cải vô lương tâm rồi. Việt Thanh Nhiễm nhớ tới chị gái của mình, Việt Hân – chủ tịch một công ty truyền thông có tầm ảnh hưởng lớn trong nước.
Hai tiếng sau, trước căn hộ số 2609 của chung cư Vạn An.
Chung cư Vạn An cũng có tính bảo mật rất cao, mỗi tầng chỉ có hai căn. Nhạc Chi cắm thẻ SIM vào chiếc điện thoại mới mua, chuyển dữ liệu và làm lại thẻ điện thoại rồi về nhà.
Trước cửa nhà, có một người phụ nữ mặc vest xám. Bước chân Nhạc Chi khựng lại, nhận ra người này.
“Chu Mộng, sao cô lại đến đây?”
Chu Mộng là quản lý của cô, mặt trông rất trẻ con. Nghe thấy tiếng gọi, cô quay lại, vui mừng đáp, “Chị đi đâu thế? Sao không nghe điện thoại?”
Nhạc Chi giơ chiếc điện thoại mới lên.
Chu Mộng tinh mắt thấy cô đổi điện thoại mới, lập tức sửng sốt, “Sao chị lại đổi điện thoại vậy?”
Vừa mở cửa, Nhạc Chi vừa đáp hờ hững, “Tâm trạng không vui, tôi đập nó đi rồi. Sao nào, bà chủ đổi điện thoại cũng phải báo cô hả?”
Chu Mộng vừa bước vào thì chợt khựng lại, rụt chân về, lúng túng hỏi, “Chị không vui lắm sao?... Vậy để em qua lại sau?”
Nhạc Chi nhíu mày, vẻ đẹp lạnh lùng và kiêu kỳ hiện lên chút bực bội, “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Chị tối qua đi đâu vậy?” Chu Mộng hỏi.
Đôi mắt Nhạc Chi ánh lên vẻ khó chịu hơn, “Liên quan gì đến cô?”
Như một con mèo hay cau có.
Nhưng Chu Mộng theo cô đã nhiều năm, biết rõ Nhạc Chi dễ nổi giận chỉ vì ghét người khác lắm lời, nên cô ấy vội vàng nói, “Diễn viên Nhạc Lục và một số người trong phòng tối qua dùng chất cấm, sáng nay lên hot search rồi. Nhiều người nói chị cũng có mặt, em không biết tình hình thế nào, lại không liên lạc được với chị nên không thể đính chính. Giờ dư luận bên ngoài đã leo thang... có phần kỳ lạ.”
Nhạc Lục là nam phụ trong đoàn phim *Yêu Nữ*, quan hệ của anh ta với Nhạc Chi không tốt, nhưng đây là một bộ phim tốt, lương cao, biên kịch còn bảo chỉ có Nhạc Lục mới thể hiện được cái vẻ biếи ŧɦái ấy.
Đôi mắt Nhạc Chi hơi nheo lại, vẻ mặt thoáng chút châm chọc khi nhìn Chu Mộng, “Tôi mà dùng chất cấm, bây giờ chắc tôi ở trại tạm giam rồi, sao cô có thể gặp tôi ở đây?”
Khi mắng người, vẻ mặt cô không hề giận dữ, giọng nói thậm chí còn dễ nghe đến mức không giống như đang mắng.
Chu Mộng khẽ ho, chợt nhớ ra mình đã quá lo lắng mà quên mất quy trình thông thường.
“Được rồi, cô về đi,” Nhạc Chi tháo áo khoác, thả tóc xuống, “Tôi còn có việc.”
“Dạ, nhưng nếu chị định đăng weibo thì báo em trước nhé…”
Không dám đυ.ng đến cơn bực của cô, Chu Mộng nói rồi nhanh chóng rời đi.
Dù sao người dùng chất cấm cũng không phải Nhạc Chi, giờ chỉ cần liên hệ với bên truyền thông để đính chính là xong.
Chu Mộng vừa đi, điện thoại của Nhạc Chi cũng kết nối mạng, hàng loạt tin nhắn đổ về. Cô không vội đọc, chỉ lười nhác đặt điện thoại qua một bên, cởi đồ, bước vào bồn tắm.
Dáng người cô rất đẹp, eo thon chân dài, làn da trắng nõn. Được hơi nước bốc lên, làn da cô thoáng ửng hồng.
“Ưm…”
Lúc đặt chân vào nước ấm, cô thoải mái rên lên một tiếng.
Sau đó mới cầm điện thoại lên, lần lượt lướt qua các tin nhắn. Đám anti đã sớm mở tiệc ăn mừng, nói rằng cô đã bị bắt, sự nghiệp diễn xuất coi như kết thúc.
[xswl, chưa bao giờ thấy Nhạc Chi im lặng thế này, đã cả nửa ngày rồi đấy]
[Im lặng lâu như thế, chắc là bị bắt rồi]
[Đáng đời cô ta!]
[Cái tính nết ghê gớm của cô ta thì phải vào trại từ lâu rồi mới phải~]
[Hôm nay đúng là ngày đẹp trời, tôi phải khui champagne thôi~ haha~]