Mặc dù Thẩm Dự không thích sự chất vấn của Lục Duyệt Bình nhưng vẫn suy nghĩ một chút.
Sau đó cô mở WeChat của Phùng Tiểu Văn, gửi một tin nhắn thoại mang âm điệu nặng nề: [Đồ đã nhận được rồi nhé, cảm ơn.]
Ngoài Phùng Tiểu Văn thì không còn ai đối tốt với cô nữa. Lục Duyệt Bình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lục Duyệt Bình reo lên. Thẩm Dự nhìn thấy sắc mặt anh ta thay đổi một chút, liếc thấy tên người gọi đến rồi nói một cách chua chát: "Anh cần gì phải lo lắng, đi đi."
Lục Duyệt Bình muốn giải thích nhưng tiếng chuông vẫn reo không ngừng, cuối cùng anh ta không nói gì nữa, nhận điện thoại rồi bước ra khỏi phòng bệnh.......
Thẩm Dự lúc này mới ngồi dậy, ăn từng ngụm cháo một. Vị ngọt ngào mang theo hương thơm, Thẩm Dự trong vô số ngày Lục Duyệt Bình không có ở nhà đã nghiên cứu đủ công thức nấu ăn, lúc rảnh rỗi còn đăng lên mạng những ngày thường nấu nướng của mình, cô còn nhận được rất nhiều lời khen. Vì vậy cô có thể nếm ra trong cháo có thêm rất nhiều nguyên liệu quý, bổ dưỡng lành tính, rất thích hợp cho phụ nữ thể chất yếu.
Đúng lúc này Phùng Tiểu Văn gọi điện thoại đến.
"Thẩm Dự, cậu cảm ơn mình cái gì vậy, mình không hiểu gì cả."
Thẩm Dự nhìn vào món ăn tinh xảo một cách bất lực, chẳng phải là Phùng Tiểu Văn thương cô nên mới muốn mua cho cô ăn đồ ngon sao?
"Có lẽ mình đã hiểu nhầm rồi."
"Cậu nói rõ ràng đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy."
Sau khi Thẩm Dự kể cho cô ấy chuyện xảy ra hôm nay, Phùng Tiểu Văn lập tức mang theo mười hai phần hối hận xông tới bệnh viện.
Sau khi Thẩm Dự ly hôn, cô cũng chỉ còn lại cô bạn này. Nếu như cô ấy không để tâm nhiều hơn để trông nom Thẩm Dự thì thật có lỗi với sự chăm sóc của Thẩm Dự dành cho cô ấy trước đây!
Nhìn vào hộp đựng đồ ăn tinh xảo và giá cả đắt đỏ, Thẩm Dự không khỏi suy nghĩ xem ai đang làm người tốt bụng.
Sau khi ăn xong, Thẩm Dự đến phòng vệ sinh tắm rửa đơn giản.
Hai y tá nhỏ bước vào cửa, nhìn thấy trong phòng không có ai nên bắt đầu trò chuyện. "Cậu thấy chưa, anh chàng vừa nãy rất đẹp trai."
"Nhưng mà mình nghĩ anh ấy và bệnh nhân này chắc không phải quan hệ bình thường đâu. Anh đẹp trai đó nhận điện thoại của một phụ nữ khác, giọng điệu rất dịu dàng, sau đó đã bỏ bệnh nhân này lại rồi đi mất."
"Bệnh nhân này thật đáng thương. Đàn ông đẹp trai thì có ích gì, bên ngoài chơi bời loạn xạ lắm. Trong tháng này đã nhận vào rất nhiều ca cấp cứu do quan hệ tìиɧ ɖu͙© không an toàn đấy."
Hai y tá nhỏ dọn dẹp xong rồi rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Dự bước ra, vẻ mặt không chút gợn sóng.
Trước đây cô thật hồ đồ, bây giờ cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Cô dọn dẹp đồ đạc rồi đi làm thủ tục xuất viện. Kết quả ở chỗ thanh toán lại được thông báo rằng tiền viện phí cũng đã được người khác trả rồi.
Thẩm Dự thấy kỳ lạ, trong nhiều năm qua Lục Duyệt Bình không bao giờ để tâm đến những việc nhỏ nhặt này. Vậy là ai chứ? Chẳng lẽ cùng một người đã đặt đồ ăn cho cô sao?
Trước khi rời đi, Thẩm Dự nhìn thấy y tá trưởng phụ trách phòng bệnh của mình, cô vội vàng chạy tới hỏi.
"Xin chào, chị có biết ai đã đưa tôi đến bệnh viện không?"
Y tá trưởng rất thương Thẩm Dự, nghĩ rằng cô là người đáng thương bị đàn ông bỏ rơi.
"Là một chàng trai trẻ rất đẹp trai. Cậu ấy đưa em đến rồi gọi cảnh sát. Nhờ vậy mới liên hệ được với người nhà em đến. À, tiền viện phí của em cũng do cậu ấy trả." Không thể tìm được thông tin liên hệ của đối phương, thậm chí không thể nói lời cảm ơn, Thẩm Dự chỉ có thể thở dài, quả nhiên trên đời vẫn còn nhiều người tốt.
Phùng Tiểu Văn đến đón Thẩm Dự.
Theo yêu cầu của Thẩm Dự, cô vẫn ở khách sạn. Đồng thời vừa chuẩn bị hợp đồng ly hôn vừa liên hệ với môi giới giúp cô tìm nhà. Cô không thể ở khách sạn mãi được. Sau khi chuyện ly hôn xử lí xong, cô cần bắt đầu cuộc sống của mình, phải tìm chỗ ở trước đã.
Phùng Tiểu Văn cắt tóc ngắn đến vai, khuôn mặt không phải rất xinh đẹp nhưng rất dễ nhìn. Khi không nói chuyện thì có vài phần khí chất chị đại. Một khi mở miệng thì rất mạnh mẽ.
Sau khi Thẩm Dự viết xong hợp đồng ly hôn gửi cho Lục Duyệt Bình, cô ấy bước tới rồi bắt đầu nói không ngừng: "Thật không thể tin được Lục Duyệt Bình nhìn có vẻ đạo mạo mà lại là một tên phụ tình. Nhớ lúc đầu khi hai người cùng lập công ty, cũng chỉ có cậu dám mạo hiểm đi vay tiền, ngày đêm ở công ty nên mới có được quy mô như bây giờ. Bây giờ vừa phát đạt cái thì trà xanh lại quay về. Ai biết cô ta có ý đồ gì!"
Phùng Tiểu Văn rất bênh vực Thẩm Dự. Người xinh đẹp như vậy mà bây giờ nhìn đầy vẻ mệt mỏi tiều tụy. Năm năm trả giá quả thật là phí hoài!
Thẩm Dự mặt lạnh tanh, "Ly hôn với mình mà nói cũng là sự giải thoát."
Thở dài vài lần, Phùng Tiểu Văn nói: "Thật không biết Lục Duyệt Bình vì sao lại thích Phùng Thi Dư. Anh ta bị mù rồi à, bỏ người đẹp tài giỏi như vậy không cần mà lại thích Phùng Thi Dư loại trà xanh đó!"
Thấy Thẩm Dự vẻ mặt ảm đạm, Phùng Tiểu Văn lại ngừng lời. Sau cùng thì nhiều năm như vậy muốn Thẩm Dự lập tức buông tay là không thể mà. May mà cô có thể nhìn thấu tên sở khanh đó. Nhưng phải làm sao mới có thể khiến Thẩm Dự không buồn bã như vậy vậy giờ?
Phùng Tiểu Văn chợt sáng mắt lên. Cô tựa vào vai Thẩm Dự, ra vẻ thần bí rồi chớp mắt: "Đàn ông thì nhiều lắm. Chị đây sẽ chuẩn bị cho cậu. Lúc cậu ở cùng Lục Duyệt Bình giống như sống góa chồng vậy. Cũng phải để cậu cảm nhận hạnh phúc một chút mới được."
Nỗi buồn của Thẩm Dự bị sự thẳng thắn của Phùng Tiểu Văn đuổi đi thành công.
"Cậu học đâu mấy lời xấu xa thế hả. Biết thế không nói nhiều với cậu như vậy rồi!" Hai người đùa giỡn cùng nhau. Điện thoại của Thẩm Dự reo lên, là Lục Duyệt Bình gọi đến. Nụ cười của Thẩm Dự tức thì biến mất.
"Sao em không nói một tiếng đã xuất viện rồi. Rốt cuộc em có coi anh ra gì không." Thẩm Dự nén cơn xúc động muốn cúp máy, giọng nói lạnh lùng: "Hợp đồng ly hôn tôi đã gửi cho anh rồi. Nếu không có vấn đề gì thì anh in ra rồi ký tên. Tôi sẽ nhờ người đến lấy."
Cô thậm chí còn không muốn gặp mặt anh ta. Lục Duyệt Bình tức giận vô cùng.
Thẩm Dự trước đây chưa bao giờ như vậy. Bên kia điện thoại vang lên tiếng tút tút, Thẩm Dự trực tiếp cúp điện thoại.
Anh ta nắm chặt nắm đấm.
Ly hôn? Không thể nào!
Sau khi Phùng Tiểu Văn đi làm, Thẩm Dự lại bắt đầu lướt xem phần mềm tìm việc làm. Cô nghĩ rằng nếu Lục Duyệt Bình không yêu cô, Phùng Thi Dư cũng sẽ vì anh mà quay về. Lục Duyệt Bình chỉ làm ra vẻ thôi. Có lẽ thủ tục ly hôn mấy ngày này sẽ giải quyết xong. Vậy cô cũng phải nhanh chóng tìm việc làm mới được.
Kết quả vì năm năm không đi làm, cô thậm chí còn không nhận được một cơ hội phỏng vấn nào. Hai ngày liên tiếp, Thẩm Dự cũng không tìm được công việc phù hợp. Chuyện này có chút ngoài sức tưởng tượng của Thẩm Dự. Bởi vì Lục Duyệt Bình thậm chí còn kiên quyết từ chối ly hôn.
Lúc cô đang băn khoăn không biết làm sao thì mẹ của Lục Duyệt Bình là Lý Phân gọi điện thoại đến. Thẩm Dự suy nghĩ một lát. Mẹ anh ta luôn không thích cô. Thà bắt đầu từ mẹ anh ta còn hơn. Nếu Lý Phân biết hai người đang cãi nhau muốn ly hôn thì nhất định sẽ vui mừng thúc giục Lục Duyệt Bình ký tên ngay.
Sau khi nghĩ thông suốt cô ấn nhận điện thoại. Kết quả vừa nhận điện thoại bên kia đã là tiếng gầm thét: "Thẩm Dự, Duyệt Bình nuôi cô ở nhà, cô ít ra cũng phải phát huy tác dụng của người vợ đi. Con trai tôi làm thêm giờ đến khuya lại không ăn cơm. Nếu tổn hại sức khỏe thì sao? Cô rốt cuộc làm vợ kiểu gì vậy? Tôi đến nhà ở khu Vũ Phủ cũng không có ai ở nhà. trong nhà thì bừa bộn như bị trộm vào vậy. Cô mau quay về cho tôi!"
Thẩm Dự đưa điện thoại ra xa, đợi bà ta trút cơn giận xong mới đưa điện thoại lại gần tai. "Tôi sẽ quay về ngay."
Sau khi cúp điện thoại, bà Lục tức giận ngồi trên sofa rồi lại nổi cơn thịnh nộ, miệng lẩm bẩm toàn là những lời xấu về Thẩm Dự.
Lúc đầu hai người yêu nhau gia cảnh cũng bình thường, bà ta cũng không có ý kiến. Nhưng bây giờ con trai bà ta đã là ông chủ của công ty lớn rồi. Bà ta trông Thẩm Dự lại cảm thấy không xứng với con trai mình.
Thẩm Dự in ra một bản hợp đồng ly hôn bỏ vào túi, vừa đi vừa liên hệ với Lục Duyệt Bình về nhà.
Kết quả điện thoại mãi không thể gọi được. Không có cách nào khác, cô đành phải đến công ty tìm anh ta.