Chương 23
Ngôn Phi Ly ngỡ ngàng xuống bụng, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên đơn bạc, chỉ có cơn đau dữ dội như xé bụng chiếm lấy trí não y.Một trận gió chợt kéo tới, ngẩng lên, thân hình to lớn của gã địch nhân đang hung ác vung kiếm về phía mình. Ngôn Phi Ly lấy lại tinh thần, mạnh mẽ chống đỡ, né được, muốn đứng lên, nhưng hai chân nặng như chì, vô pháp nhúc nhích dù chỉ một chút. Trong nháy mắt, một lưỡi kiếm sắc bén quẹt tới trước mặt. Ngôn Phi Ly khó nhọc giơ kiếm ngăn cản.
“Keng” một tiếng, khí lực của gã kia như muốn đâm thủng phế phủ y.
Bụng Ngôn Phi Ly đau không chịu nổi, không thể chịu được, lập tức bị đánh rạp xuống đất.
“Đừng…” Ngôn Phi Ly không muốn tỏ ra hèn yếu nhưng không thể kìm nén tiếng rên rời rạc trong cổ.
Lẽ nào mình sẽ chết trên chiến trường?
Ý niệm này phút chốc hiện lên trong đầu y.
Gã kia thấy y bỗng không chịu nổi một kiếm, nhếch mép cười, bạch quang lóe lên, một kiếm lao tới.
Ngôn Phi Ly chỉ biết nhắm mắt, phó mặc cho số phận. Nhưng sau một lúc, không có động tĩnh gì, thình lình bên tai vang lên một thanh âm lo lắng.
“Tướng quân!”
Mở mắt, là Lăng Thanh.
Khi Lăng Thanh tìm kiếm Ngôn Phi Ly trong chiến trường hỗn loạn, thấy y ngã xuống đất, chưa rõ sống chết, vội vàng tiêu diệt kẻ thù từ phía sau, đi tới nâng y dậy. Sắc mặt Ngôn Phi Ly tái nhợt, người dính đầy máu, Lăng Thanh những tưởng y bị trọng thương, lo lắng hỏi: “Tướng quân, ngài làm sao vậy?”
Ngôn Phi Ly được Lăng Thanh giúp đứng lên, hạ thể quặn đau, máu không ngừng chảy ra.
“Ta, ta không sao, còn chịu được.” Ngôn Phi Ly đổ mồ hôi lạnh, cắn răng nói.
“Tướng quân, ngài có bị thương không? Nô tài đỡ ngài về doanh.” Trong bóng tối khán bất chân thiết, nhưng Lăng Thanh cảm thấy toàn thân y đang run rẩy, dường như đang phải kiềm chế đau đớn vô cùng.
“Không được!” Những giọt mồ hôi lớn từ trán y đổ xuống, “Chiến sự còn chưa kết thúc, ta, ta không thể rời khỏi chiến trường.”
Tay Ngôn Phi Ly nắm chặt kiếm, tựa vào Lăng Thanh, hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt nhưng thần tình kiên định, ra lệnh: “Đỡ, đỡ ta!”
Đại quân của Tây Môn môn chủ còn chưa tới, y là chủ tướng, sao có thể ly khai nơi đây. Y không thể bỏ lại những huynh đệ này, không thể phá kế hoạch, trên chiến trường kẻ nào chạy trước, là kẻ thua cuộc. Trong trận chiến này, bọn họ không thể thua! Dù có chết, cũng phải chết ở đây.
Lăng Thanh đã biết sự việc nghiêm trọng. Nhưng nhìn Ngôn Phi Ly ẩn nhẫn, dụng tâm như sắt, đành chịu thua.
Ôm chặt lấy Ngôn Phi Ly, Lăng Thanh không chút lưu tình vung kiếm, xung qanh bống chớp nhoáng. Toàn địch nhân còn chưa tiếp cận được bọn họ quá 3 bước đã máu chảy giàn giụa, nhân ngưỡng mã phiên (1). Đứng từ ngoài nhìn vào, dường như hai người cùng đứng một chỗ, kề vai sát cánh.
(1) nhân ngưỡng mã phiên: người ngã ngựa đổ – ý thua trận.
Ngôn Phi Ly vốn không còn tinh lực, chỉ ngạc nhiên nhìn võ công của Lăng Thanh, y đang dùng những ý lực cuối cùng để chống đỡ lại cơn đau trong bụng, dưới bụng có một lượng dịch không ngừng trĩu xuống, như có thứ gì đó đang vỡ vụn. Đau quá…
Ngôn Phi Ly không dám nghĩ, cũng không thể suy nghĩ. Y đang nỗ lực quan sát thế cục chiến trường.
“Lăng Thanh, mệnh, mệnh tất cả rút lui, mau!”
Cuối cùng, y cũng đã thấy tin hiệu xa xa của Tây Môn, đang dần rõ lên. Đại quân giáp công (2) đã tới rồi, Điền nhân như úng trung chi miết (3) không còn đường thoát.
(2) giáp công: quân đánh ở hai mặt.
(3) úng trung chi miết: thành ngữ TQ, nghĩa như “ba ba trong rọ” – cảm ơn bạn binh-hoi của tangthuvien.
Tiếng trống sấm dậy, kèn lệnh vang vọng.
Theo hiệu lệnh của Tây Môn Việt, từng hàng lần lượt bắn nỏ, bài sơn đảo hải (4) hai bên sườn quân Điền, những tên kị binh của địch không may mắn tránh thoát nhân ngưỡng mã phiên, huyết nhục tung tóe, vô cùng thê thảm. Đại quân Điền nhân như lá rụng cuồng phong, nhao nhao cả, trơ mắt nhìn tử thần tới đón.
(4) bái sơn đảo hải: dời núi lấp biển.
Thi thể chất đống, máu chảy thành sông, như quang cảnh địa ngục trần gian, cũng là lúc Ngôn Phi Ly thở hắt ra, hôn mê trước khi thấy được cảnh tượng cuối cùng.
…
Đau! Đau quá!
Giống cơn đau khi sinh Ly nhi. Nhưng Ngôn Phi Ly vẫn thấy không giống lắm, có cái gì đó không giống như thế. Mặc dù đang trong cơn hôn mê, trong tiềm thức, Ngôn Phi Ly vẫn gắt gao ôm bụng.
“A…” Một cơn đau dữ dội đột ngột kích động thần chí y, thẫn thờ mở mắt, trông thấy dáng vẻ khẩn trương và lo lắng của Thu Diệp Nguyên.
“Đau quá…” Cảm giác quen thuộc này, cơn đau như xé mình, cái gì đó trĩu xuống, khiến Ngôn Phi Ly hoảng loạng không thôi. Vì đau, y tuyệt nhiên vô pháp ngẩng dậy xem xét tình hình. Bất lực nhìn về phía Thu Diệp Nguyên, nhìn thấy khuôn mặt tiếc thương và thông cảm của hắn.
Không…
Lây tay ôm lấy cái bụng đang đau không ngừng, Ngôn Phi Ly gần như cuộn tròn mình lại. Máu càng chảy nhiều, dường như muốn chảy hết chảy mãi. Tuy Thu Diệp Nguyên đã cố gắng hết sức, nhưng đã quá muộn, tình hình không biết có chuyển biến tốt lên không.
“A…” Ngôn Phi Ly bất chợt hô lên một tiếng vì đau đớn, cảm thấy một thứ gì đó theo máu chảy ra ngoài. Y không rõ đã xảy ra chuyện gì, cả tâm và thể đều đau lắm, lần nữa lại mê đi.
…
Ở Tổng đà, Bắc Đường Ngạo không biết tại sao lại sốt ruột, buông quân cờ trong tay, xoay người ra khỏi cửa.
Lâm Yên Yên không hiểu vì sao Bắc Đường buông cờ, chỉ nói có một câu “Không được.” Cũng không nói thêm gì nữa mà rời đi.
Lâm Yên Yên có chút bất an. Hai người đã thành thân được một tháng, đúng là tân hôn yến nhĩ (5), nhưng Bắc Đường ngoài đối với nàng ôn nhu như trước, chỉ có thể cảm thấy hắn đang có chút không yên lòng. Sự nhạy cảm của nữ nhân đã nói cho nàng, Bắc Đường nhất định đang giấu diếm chuyện gì đó.
(5) tân hôn yến nhĩ = newly-weds: những người mới lập gia đình – theo QT.
Nhớ tới hai tháng trước, Ngôn tướng quân đến chào tạm biệt, từ đó đến nay Bắc Đường luôn mất tập trung, chơi cờ không hề có kết cấu. Nàng hỏi hắn, có phải Ngôn tướng quân ly khai khiến hắn giận? Hắn yên lặng một lát, chỉ lẩm bẩm nói: “Ly khai cũng tốt.”
Lâm Yên Yên không rõ ý tứ của hắn, cũng không dám hỏi. Chỉ là từ đó, Bắc Đường có chút không giống với trước kia.
…
Bắc Đường Ngạo rời khỏi Trầm Mai viện, tự nhiên thấy bực mình đến khó hiểu, liền dắt Mặc Tuyết ra, xoay mình lên ngựa, phi nước đại, rời khỏi Phù Du cư.
Dưới ánh trăng sáng, Bắc Đường men theo sơn đạo chạy càng lúc càng xa, đến tận chân núi Linh Lư, ranh giới tối thiên của Tứ Thiên Môn. Xa xa có vài hộ nhân gia. Buổi tối nghỉ ngơi của nông gia thật sớm, đã không còn thấy ánh nến nữa rồi.
Bắc Đường Ngạo xuống ngựa, vỗ nhẹ cái mông của Mặc Tuyết, bảo nó chạy đến rừng cây kia tự tìm vui. Vận chân khí, bạch y của Bắc Đường Ngạo bay bay, khuôn mặt như tranh, có lẽ nhân ánh trắng mà phát khí tiên, nháy mắt đã đi vào làng nhỏ.
Tìm đến hộ nhân gia quen thuộc, mở cửa, vô thanh vô tức tiến vào.
Đó là một hộ nông gia rất bình thường, hai vợ chồng và một bà mẹ, còn có một đứa trẻ nửa tuổi bất mãn.
Bắc Đường Ngạo đi vào ngọa phòng của vợ chồng kia, gió từ kẽ tay thổi qua giường, hướng tới chiếc nôi của bé con, trong ánh trăng mờ mờ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm đang say ngủ của nó.
Bắc Đường Ngạo nhìn một lát, đột ngột vươn tay, thuần thục ôm lấy hài tử, mở cửa bước ra sân.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt khả ái yên bình của hài tử càng rõ ràng. Bắc Đường nhịn không được nhéo nhéo cái má phúng phính của nó, không thấy động, bên mép còn chảy nước miếng. Bắc Đường cười cười, hôn hôn khuôn mặt nó. Tiểu gia khỏa tỉnh lại, đôi mắt to tròn nhìn Bắc Đường, chợt bật cười.
Âm “lạc lạc lạc” chỉ có ở trẻ con, tiếng cười thanh thúy yếu ớt khiến Bắc Đường Ngạo có chút thất thần. Vô thức vỗ vỗ nó, bỗng phát hiện, nụ cười của nó…
… rất giống người kia.