Lâm Nhược Sâm che miệng và mũi, cả người co lại cực hạn, hàng mi dài đẫm nước mắt run rẩy không ngừng.
Trong bóng tối, cậu vô thức nín thở, chỉ cầu mong kẻ bên ngoài mau chóng mất đi hứng thú với chiếc tủ quần áo này.
“Cộp cộp.”
Âm thanh bất ngờ vang lên khiến cậu giật mình, bất giác bật ra tiếng nấc nghẹn ngào khe khẽ.
Sợ gì gặp nấy, đúng là xui xẻo chết đi được…
Ánh mắt đượm hơi nước ẩm ướt, cậu nhìn vào khe hở nơi ánh sáng le lói xuyên qua.
Bóng người bên ngoài hình như đang chuyển động nên ánh sáng yếu ớt kia giống hệt như ánh nắng dưới nước, lấp lánh, lập lờ một lúc.
Cảm giác ngạt thở không thể xua tan này cũng chẳng khác gì thật sự đang ở dưới nước.
“Cộp cộp.”
Lần này, nguồn âm thanh dường như đã dịch đi vài tấc.
Lâm Nhược Sâm run lẩy bẩy, cả người căng cứng, bị tiếng động dọa sợ như chim sợ cành cong, không hề biết những người bên ngoài đang làm gì.
Đương nhiên là không thể nào đang gõ cửa rồi… Ai lại đi gõ cửa tủ quần áo bao giờ chứ?
“Cộp cộp.”
Lần này, tiếng động vang lên bên hông tủ quần áo.
Càng hoảng sợ thì càng không đoán ra được lý do. Ngay lúc cậu đang suy nghĩ lung tung thì lại có một loạt tiếng bước chân khác từ nhẹ đến mạnh, không nhanh không chậm vang lên, nhịp bước đều đặn, rồi dừng lại trước cửa tủ quần áo.
Trái tim Lâm Nhược Sâm trùng xuống.
Cậu nhận ra trong phòng lại xuất hiện thêm một kẻ nữa.
Trong tình huống này, đối với một tên nhát cáy như cậu thì việc nín nhịn không khóc đã là giới hạn rồi. Trong chiếc tủ tối om, cậu thiếu niên co rúm cả người lại, không dám bỏ bàn tay đang bịt miệng mình ra dù chỉ một giây, cậu sợ rằng mình sẽ tạo ra tiếng động, khiến người đó mở tủ ra xem.
Cầu xin mấy người, mau đi nhanh đi…
“Anh đang làm gì đấy?”
-?!!
Tim Lâm Nhược Sâm tràn ngập kinh hoàng khϊếp đảm. Nỗi sợ hãi hoang mang vô tận thấm sâu vào từng giọt máu trong cơ thể cậu.
“Cái tủ quần áo này lạ lắm. Tôi đã kiểm tra các chỗ khác rồi, không thấy có gì bất thường. Nhưng chỉ có chiếc tủ này…”
Nói rồi, Thẩm Triều Dục lại gõ lên cánh cửa tủ. Tiếng gõ vang lên, cánh cửa tủ đã bị người có năng lực dốc toàn lực làm cứng lại, phát ra tiếng “cộp cộp” đυ.c trầm.
“Không biết chỗ này giấu thứ gì mà lại được gia cố bằng năng lực đông cứng mạnh mẽ như vậy, ít nhất cũng phải đạt tới cấp A.” Giọng điệu hắn tỏ vẻ khó hiểu: “Những người này bị sao vậy? Ai lại đi lấy tủ quần áo làm két sắt chứ?”
Giang Phàm Hạc đáp: “Đúng thật, tủ quần áo nhỏ thế này cũng chẳng giấu được thứ gì.”
Đúng đúng, thế nên mau đi nhanh đi…
“Vậy sao, cũng đâu nhất thiết phải giấu được nhiều vũ khí… Với quy mô của đội ngũ này, chẳng lẽ họ chỉ cần một chiếc tủ là chứa đủ vật tư của mình sao?” Thẩm Triều Dục nhìn kích thước của chiếc tủ quần áo, khẽ rít lên: “Đừng nói là vũ khí, người còn khó giấu nữa là.”
Khi nghe thấy từ khóa, đầu ngón tay Lâm Nhược Sâm tê rần, cậu chợt nhận ra điều gì đó.
Thôi toi rồi.
Trước kia, cậu hiển nhiên chẳng biết gì về Giang Phàm Hạc, nhưng hiện giờ, cậu lại biết rất rõ ràng về năng lực của hắn.
Cậu trốn không thoát.
Quả nhiên, Giang Phàm Hạc “hừ” một tiếng, sau đó nói: “Chưa chắc. Trong tủ có tiếng hít thở.”
Lâm Nhược Sâm run như cầy sấy, thậm chí cả thở cũng không dám nữa, cậu chỉ biết cố gắng nín thở, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
Thẩm Triều Dục nhíu mày: “Động vật hả? Sao mà được, tiếng thở của con người và động vật khác nhau… Cơ thể này phải nhỏ đến mức nào chứ, là con gái? Sao lại có thể chui vào chiếc tủ nhỏ như vậy.”
“Có lẽ là người có năng lực cứng hóa kia.” Giang Phàm Hạc không quá để tâm, nói: “Đồng đội chết thảm chết thương như vậy, bản thân lại sợ hãi, trốn trong căn cứ cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ. Nếu là tôi, tôi cũng chọn những vật thể có diện tích nhỏ rồi hóa cứng chúng, như vậy năng lực có thể tập trung lại và giải phóng cùng nhau, giúp nó vững chắc hơn.”
Thẩm Triều Dục gõ lên cánh cửa tủ.
Lần này là “gõ cửa” thật sự.
Sau đó, hắn cất cao giọng, nói: “Nghe thấy chưa? Này cô gái trong tủ, chúng tôi đã phát hiện ra cô rồi. Cô sớm đầu hàng đi, chúng tôi sẽ cho cô chết một cách thoải mái, không đau lắm đâu.”
Đương nhiên Lâm Nhược Sâm không dám lên tiếng. Cậu nín thở đến mức l*иg ngực đau nhói, im lặng ôm gối, nước mắt lăn dài từ chiếc cằm nhọn, rơi xuống đầu gối.
Giang Phàm Hạc thở dài, nói: “Đừng nín thở nữa, vô ích thôi. Tôi nghe thấy nhịp tim của cô.”
Lâm Nhược Sâm thở mạnh một hơi trong nháy mắt, thở dồn dập từng đợt ngắn, mồ hôi lạnh và nước mắt đua nhau rơi. Cậu quệt lung tung trên gương mặt mình, càng cố kiềm chế thì nước mắt càng không thể nín nhịn được, cuối cùng không thể nhịn được nữa, tiếng nức nở yếu ớt bật ra khỏi miệng.
Giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn, ngoài việc rêи ɾỉ đau khổ, cậu chẳng thể làm được gì.
Cậu cũng không cố đè nén âm thanh nữa, thế nên đến cả Thẩm Triều Dục cũng nghe thấy tiếng cậu phát ra.
Thẩm Triều Dục gãi đầu: “Tôi chỉ đoán bừa thôi mà… sao lại đúng là một cô gái vậy?”
Giang Phàm Hạc liếc hắn một cái, không nói gì: “Anh làm người ta khóc rồi kìa.”
Thẩm Triều Dục nhún nhún vai: “Được rồi, là lỗi của tôi.”
Giang Phàm Hạc không nói gì, lắc lắc đầu, rồi cũng bắt đầu gõ vào tủ quần áo. Sau vài tiếng đυ.c trầm, ngón tay hắn chỉ vào một chỗ trên cánh cửa tủ và nói: “Phần này là mỏng nhất, anh thử tập trung năng lực rồi phá vỡ nó đi.”
Phá vỡ, phá vỡ…
Tai Lâm Nhược Sâm gần như ù đi.
Không gian chật hẹp vốn đã ngột ngạt, lại thêm hoàn cảnh đáng thương như vậy - chim trong l*иg, rùa trong hũ, lớp bảo vệ bị phá vỡ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Cậu chạy chẳng thoát.
Dưới sự chỉ dẫn của Giang Phàm Hạc, Thẩm Triều Dục hành động rất nhanh, chưa đầy mười giây, Lâm Nhược Sâm đã nghe thấy một tiếng “két” chói tai.
“Cạch -”
Một luồng sáng lập tức chiếu vào bên trong chiếc tủ tối om.
Lâm Nhược Sâm run rẩy, ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn về chỗ cái lỗ thủng.