Khi ta nghe tin bệ hạ ban hôn, ta vừa trở về từ Túy Nguyệt Lâu sau khi nghe xong một nhạc khúc do hoa khôi tự sáng tác.
Phụ thân Mộ Thế Hân ngồi trong đại sảnh, nhìn bộ dạng lêu lổng của ta mà vô cùng bất lực,
Lại như nhớ ra điều gì, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, nhìn ta muốn nói lại thôi...
Mẫu thân ta ngồi bên cạnh, lấy khăn tay lau nước mắt, khi nhìn thấy ta trở về, bà khóc càng dữ dội hơn, chạy thẳng đến chỗ ta,
"Đứa con khổ mệnh của ta!"
Ta ngơ ngác nhìn mẫu thân ôm mình khóc, thu lại chiếc quạt thường dùng để giả bộ phong lưu, buông thả, rồi hỏi người một cách khó hiểu: "Mẫu thân, người sao vậy? Lại thua bài rồi à?"
Chưa đợi mẫu thân lên tiếng, phụ thân ngồi bên cạnh không nhịn được nữa, thở dài một tiếng: "Lăng nhi, con sắp có thê tử rồi."
Ta nhất thời không hiểu, ngồi xuống nhấp một ngụm trà, vô cùng thoải mái: "Thê tử? Thê tử nhà ai?"
Phụ thân nhìn ta đầy ẩn ý, cất lời: "Sáng sớm nay trong triều đình, bỗng nhiên Hoàng thượng muốn tìm một vị phò mã cho Trưởng công chúa, đám nam nhi chưa vợ trong triều đình bỗng dưng người này ốm, người kia đau; kén đi chọn lại cũng không có ai thích hợp..."
"Cuối cùng... Hoàng thượng dứt khoát sai người đưa chân dung của tất cả nam tử thích hợp đến phủ Trưởng công chúa để Trưởng công chúa tự mình lựa chọn, không ngờ... Trưởng công chúa cuối cùng lại chọn trúng con..."
Nghe vậy, ta hoảng hốt, chén trà trong tay tuột khỏi rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Biểu cảm của ta cũng theo chén trà, vỡ nát thành từng mảnh.
Cả kinh thành, có hai người nổi tiếng nhất, một là ta, Mộ Thanh Lăng...
Còn một người chính là Trưởng công chúa được bệ hạ sủng ái nhất, Tiêu Lan...
Chỉ khác là, ta nổi tiếng ăn chơi trác táng, còn vị Trưởng công chúa kia lại nổi tiếng ngang ngược, kiêu căng.
Tính tình lạnh lùng không nói, lúc nổi giận lên còn không nhận người thân, chỉ cần nàng ta không vừa ý, người bên cạnh sẽ gặp họa...
Tuy nói Trưởng công chúa là nữ tử, nhưng trên người nàng ta không có chút dáng vẻ nữ nhi nào,
Mỗi lần ra ngoài đều mặc trang phục nam nhân, cưỡi ngựa bắn cung, oai phong lẫm liệt,
Hơn nữa, nghe đồn nàng ta còn thích...
Nàng ta không hề biết thêu thùa may vá, những việc nữ công gia chánh nhu mì ấy, nàng ta không những không biết mà còn vô cùng ghét bỏ...
Hơn nữa, nàng ta còn vô cùng say mê võ nghệ, cưỡi ngựa bắn cung, những thứ vốn là sở thích của nam nhân, nàng ta đều tinh thông...
Thậm chí còn chơi giỏi hơn cả phần lớn nam nhân trong kinh thành, hơn nửa nam nhân trong kinh thành đều từng thua dưới tay nàng ta...
Lâu dần, tiếng tăm hung hãn, ngang ngược của nàng ta vang khắp kinh thành, trở thành đối tượng mà các nam nhân trong các gia tộc danh giá e dè, nghe đến tên là sắc mặt tái nhợt;
Cũng vì vậy mà đến năm mười chín tuổi, nàng ta vẫn chưa được gả đi.
Ta run run rẩy rẩy bước đến trước phụ thân, trên mặt đầy lo âu: "Phụ thân, hôn sự này có thể từ chối không?"
Lúc này, sắc mặt phụ thân cũng chẳng tốt hơn ta là bao: "Hoàng thượng ban hôn, con làm sao có thể từ chối?"
Ta ngẩn người ngồi sang một bên, mặt nhăn nhó, muốn khóc mà không ra nước mắt: "Nhưng con..."
Nhưng con không có nam căn a!