Tính Cách Của Nhân Vật Chính Kiểu Bạch Liên Hoa Bị Sụp Đổ Rồi

Chương 20

Bùng một tiếng.

Đốm lửa biến thành một ngọn lửa đủ để lan ra đốt cháy cả đồng cỏ.

“Động cơ chính là vì mày là một thằng chó, nếu mày đã muốn xé rách mặt thì tao cũng không khách sáo nữa.” Trịnh Thiện nghiến răng ken két, cậu ta bước về phía Trác Khiêm.

Trác Khiêm đã chuẩn bị tinh thần chạy trốn, không ngờ Trịnh Thiện trong cơn giận dữ nhanh nhẹn hơn bình thường. Trong chớp mắt đã xông tới trước mặt cậu, cậu ta thấy Trác Khiêm định chạy, vươn tay xô mạnh Trác Khiêm một phát.

Trác Khiêm mất cảnh giác, bị xô thẳng về phía sau.

Sau đó——

Va phải một người.

Người kia bất thình lình bị cậu va mạnh trúng, thế nhưng cơ thể chỉ hơi lắc lư một chút, nhanh chóng lấy lại thăng bằng.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Trác Khiêm vội vàng ngẩng đầu xin lỗi, người bị lưng cậu đυ.ng trúng cũng cúi đầu nhìn cậu, người nọ đứng ngược sáng, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét khuôn mặt đẹp đẽ, Trác Khiêm liên tục nói, “Thật xin lỗi, tôi không cố ý…”

Lời còn chưa kịp dứt câu, cậu thấy rõ gương mặt của người nọ.

Đây không phải chính là…

Thẩm Gia Lan hay sao!

Trác Khiêm ngẩn người, mở miệng phun ra một chữ cuối cùng: “đâu.”

Thẩm Gia Lan không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo đủ sức đông lạnh Trác Khiêm thành cục đá.

Trác Khiêm cảm thấy bản thân đúng là xui hết cứu.

Cậu chỉ ra ngoài để làm vài việc lặt vặt mà thôi, kết quả lại gặp hết chuyện này đến chuyện khác.

Thật ra so với Trịnh Thiện thì cậu càng không muốn gặp Thẩm Gia Lan. Không bàn đến Thẩm Gia Lan có hào quang nhân vật chính, trực giác mách bảo rằng Thẩm Gia Lan còn khó xơi hơn Trịnh Thiện đầu óc ngu si tứ chi phát triển nhiều.

Nghĩ đến đây, Trác Khiêm vội vàng đứng thẳng người, cậu xoay mặt hướng về phía Thẩm Gia Lan, trong miệng vẫn còn lặp lại ba chữ thật xin lỗi.

Bọn họ đứng rất gần nhau, cách nhau không tới nửa mét, vì thế Trác Khiêm phát hiện ra chẳng những Thẩm Gia Lan không lùn hơn cậu mà còn cao hơn cậu nửa cái đầu.

Thẩm Gia Lan cao đến vậy sao?

Hình như còn cao hơn cả Yến Thư Dương!

Phát hiện này đã thay đổi ấn tượng của Trác Khiêm. Cậu vẫn luôn cho rằng Thẩm Gia Lan với tư cách là thụ hẳn là sẽ thiên hướng mảnh mai, nhỏ nhắn. Thế nhưng, tuy nhỏ nhắn thì không nhỏ lắm, mảnh mai thì quả thật rất mảnh mai.

Thẩm Gia Lan gầy hơn cậu tưởng. Mặc dù y mặc áo sơ mi họa tiết ngắn tay rộng thùng thình phối với chiếc quần âu, nhưng vẫn có thể nhận thấy đôi chân thon dài, phần da lộ ra dưới ánh đèn có màu trắng ấm, gân tay hiện lên rõ ràng.

Từ góc độ này, có vẻ Thẩm Gia Lan không phải bẩm sinh gầy gò, mà giống như gầy do đói mà ra.

Dời ánh mắt lên, trên mặt Thẩm Gia Lan như thể phủ một lớp băng mỏng, khóe miệng y mím chặt, gương mặt thấp thỏm của Trác Khiêm phản chiếu trên đôi mắt đen láy khuất dưới hàng mi dày.

Trác Khiêm không sợ Trịnh Thiện, nhưng lại rất e dè Thẩm Gia Lan. Cậu cực kỳ căng thẳng, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Thẩm Gia Lan phản ứng gì, cậu do dự có nên lén chuồn đi hay không.

Đột nhiên, giọng nhân viên phát ra từ loa báo: “Số 43 có ở đây không? Mời số 43 đến quầy số 5.”

Cuối cùng Thẩm Gia Lan cũng di chuyển, y vô cảm cúi đầu nhìn số trong tay mình, sau đó xoay người đi về phía quầy lễ tân.

Trác Khiêm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn bọn Trịnh Thiện, ai ngờ bọn Trịnh Thiện trông còn hèn hơn cả cậu, núp hẳn sau hàng ghế chờ, lấp ló hai cái đầu y như ăn trộm trông về hướng này.

Vương Tử hừ, nói: “Cả đám, đúng là vô dụng, đều bị bạch liên hoa dọa mất hồn mất vía.”

Trác Khiêm nói: “Cậu thì hay rồi, thế sao vừa nãy không nói gì?”

Vương Tử có tật giật mình, ho khụ khụ: “Là do tôi sợ quấy nhiễu mạch suy nghĩ của cậu thôi…”

Trác Khiêm cười ha ha, cũng không vạch mặt cái hệ thống nhát cáy này.

Trước đó Vương Tử còn hùng hổ rêu rao đòi đấu tay đôi với Thẩm Gia Lan để giành lấy quyền sở hữu Yến Thư Dương, bây giờ sau khi biết Thẩm Gia Lan là người không dễ chọc thì còn rén hơn bất cứ ai.