Tính Cách Của Nhân Vật Chính Kiểu Bạch Liên Hoa Bị Sụp Đổ Rồi

Chương 18



Đã xuyên sách hơn một ngày, rốt cuộc Trác Khiêm cũng có được chút lợi lọc. Giờ phút này, cậu chỉ hối hận trước khi xuyên sách đã không đọc kỹ quyển đam mỹ kia mấy lần, nếu không cũng không quên gần hết cốt truyện khúc sau.

“Nhỏ này không chỉ giấu tiền dưới gầm giường, trong bếp cũng gấu một cái hộp nhỏ nữa.” Vương Tử bỗng lên tiếng, giọng điệu chua lè, “Con nhỏ này có tiền thật đó.”

Trác Khiêm ngạc nhiên nói: “Sao cậu biết?”

Vương Tư rất chi là đắc ý: “Chỉ cần là nội dung có viết trong tiểu thuyết thì tôi điều biết hết. Có chuyện gì cậu không biết thì cứ hỏi tôi.”

Hóa ra Vương Tử là bách khoa toàn thư, cuối cùng Trác Khiêm đã có cái nhìn khác về nó, cậu vẫn luôn coi Vương Tử là cái hệ thống vô dụng chỉ biết mê trai.

Hai giờ chiều, Trác Khiêm ăn mì xong, ra ngoài.

Ánh nắng mặt trời chói chang, không khí tràn ngập cái nóng của tháng chín. Nhìn lại hoàn cảnh xung quanh, Trác Khiêm ngợ ra nơi này còn cũ nát tồi tàn hơn những gì đã thấy hôm qua. Dưới ánh mặt trời thậm chí còn thấy rõ cát bụi bay mịt mù, rác rưởi đầy đường không được dọn tỏa ra một mùi hôi khó tả.

Lúc Trác Khiêm đi ngang qua một ngõ nhỏ, vừa ngẩng đầu thì thấy một hộ gia đình phơi móc qυầи ɭóŧ màu đỏ trên cây cột phía bên ngoài——ngay phía trên đầu cậu.

Trác Khiêm: “…”

Cậu bất giác nhanh bước chân, đi ra khỏi ngõ nhỏ, suýt thì bị trận gió cuốn theo cát bụi đập vào mặt, may mà cậu kịp né sang bên cạnh.

Ngoài đây có rất nhiều đất hoang, lác đác vài căn nhà lầu, trên lầu có người ở, dưới lầu cho người ta thuê để buôn bán.

Trác Khiêm nhìn một tiệm cắt tóc đơn sơ một lúc lâu, cho đến khi một bà cô béo trông ra cửa kính nhìn thấy cậu, bà cô béo nhiệt tình vẫy tay với cậu: “Ái chà cậu nhóc đẹp trai, con muốn cắt tóc hả? Vào đây vào đây.”

Trác Khiêm không thể từ chối, vừa định bước vào thì đột nhiên một thiếu niên đầu dưa hấu từ đâu vọt ra, cậu ta giành trước đẩy cửa kính, bước vào lập tức chửi ầm lên: “Bà chủ, sao bà lại cắt thế này? Con vừa về thì thấy bà cắt mất một mảng phía sau đầu con!”

“Ai nha sao có thể!”

“Bà tự nhìn đi!” Đầu dưa hấu đưa tay kéo phần tóc phía sau, quả nhiên thấy một mảng lớn bị cắt trụi.

Trác Khiêm sợ chạy muốn tụt quần.

Cậu thấy tuyệt vọng với nơi này rồi. Chạy đến một nơi xa hơn một khoảng, không thấy tiệm cắt tóc nào, cậu vào một nhà thuốc nhờ người ta xem bệnh, dì kê cho cậu một ít thuốc, dặn dò cậu uống đúng giờ.

Trả tiền xong, cậu xách bịch thuốc ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa, bỗng dưng có một bàn tay chộp lấy cánh tay cậu, ngay kế đó, một giọng nói không chắc lắm vang lên bên tai: “Em là… Trác Khiêm?”

Trác Khiêm liếc nhìn bàn tay đang nắm cánh tay mình, vô thức cau mày. Cậu tự thấy tính mình khá hiền lành, cũng không kiêng kỵ gì nhiều, nhưng một trong số đó chính là không thích đυ.ng chạm cơ thể với người khác.

Ngước mắt lên nhìn, là một thiếu niên trạc tuổi cậu, lùn hơn cậu một xíu, gương mặt thanh tú, đeo một cặp kính, kiểu tóc cắt ngắn trông rất ngoan ngoãn.

Thiếu niên tỏa ra hào quang học sinh ngoan, một tay khác còn đang ôm mấy quyển sách luyện thi.

“Là tôi.” Trác Khiêm đáp lời, gương mặt bất biến vừa rút cánh tay về vừa đánh giá thiếu niên từ trên xuống một lượt.

“Anh ta là Đỗ Học Gia, hàng xóm của cậu, cũng là bạn học của Trác Duệ.” Vương Tử nhắc nhở, còn cười hì hì, “Đừng trông, anh ta không phải gu của cậu đâu.”

Trác Khiêm: “… Cậu câm miệng cho tôi.”

Cậu hoàn toàn không có ấn tượng với Đỗ Học Gia này, nhưng đã là hàng xóm, cười đáp lại: “Trùng hợp quá, anh cũng đến mua thuốc à?”

“À không phải…” Đỗ Học Gia ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Trác Khiêm, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, anh rụt tay lại, ngượng ngùng sờ mặt, “Anh đi ngang qua, thấy em trông hơi quen nên lại xem thử.”

Trác Khiêm cười phì: “Anh cũng không chắc trông em như thế nào sao?”

Đỗ Học Gia tưởng Trác Khiêm đang trách mình, nóng ruột xua tay: “Không, không phải vậy, vì hôm nay em không trang điểm nên anh nhất thời không nhận ra.”

“Ý anh là em trước và sau khi trang điểm rất khác nhau?”

Đỗ Học Gia vừa muốn gật đầu lại muốn lắc đầu, bứt rứt một lúc lâu đến mức mặt mày đỏ bừng: “Không, không, không, anh không có ý này.”

Đúng thật là Trác Khiêm trước và sau khi trang điểm rất khác nhau. Nguyên nhân trang điểm quá đậm, son phấn che lấp đường nét đẹp trai sáng sủa của cậu. Nhìn Trác Khiêm phiên bản trang điểm đậm quen rồi, tự dưng nhìn thấy mặt mộc, Đỗ Học Gia còn nghĩ mình lộn người.