Tính Cách Của Nhân Vật Chính Kiểu Bạch Liên Hoa Bị Sụp Đổ Rồi

Chương 10

Dù Trác Khiêm đã kiềm lại nhưng cậu nghĩ gì vẫn lộ ra từ trong ánh mắt.

Trác Khiêm trước kia sao có thể trốn tránh Yến Thư Dương? Dù cho Yến Thư Dương không nhìn tới cậu thì cũng sẽ nghĩ nát óc xem nên làm gì để thu hút sự chú ý của Yến Thư Dương, ước gì có thể dính chặt trên người hắn như keo con voi.

Nhưng Trác Khiêm hiện tại…

Yến Thư Dương dừng bước, nhìn cặp mắt tròn xoe kia của Trác Khiêm, bỗng nhiên hiểu ra gì đó, ánh mắt không cầm được có chút khó hiểu mà đánh giá Trác Khiêm.

Thế nhưng biến hóa này nhỏ như con kiến, ngay cả người ở gần nhất là Trác Khiêm cũng không nhận ra.

“Chuyện vừa rồi là lỗi của Ninh Phong, vì tôi khiến cậu ấy có vài hiểu lầm với cậu, tôi thay cậu ấy xin lỗi cậu.” Giọng điệu Yến Thư Dương chân thành, thái độ đàng hoàng, hắn ngắt một hơi mới trịnh trọng nói, “Xin lỗi cậu.”

Ninh Phong không phục la lên: “A Dương!”

Bị móc mỉa là cậu ta, bị bao nhiêu người cười nhạo là cậu ta, bị hất cả người cũng là cậu ta, cho dù là do cậu ta chọc trước thì cũng không cần phải xin lỗi loại người như Trác Khiêm!

Nhưng Yến Thư Dương làm như không nghe thấy tiếng của Ninh Phong, nhìn gương mặt đỏ bừng của Trác Khiêm: “Nghe nói hôm qua cậu té xuống hồ? Trông cậu có vẻ không khỏe, mới nãy còn ngã một cái, để tôi đưa cậu đến phòng y tế xem sao.”

Trác Khiêm không hề suy nghĩ từ chối: “Không cần.”

Lần này đến lượt Yến Thư Dương ngây người.

Trác Khiêm không muốn chưa ra khỏi căng tin đã bị Ninh Phong lột da, cậu ngồi xổm xuống nhặt bát đũa và khay đồ ăn lên. Không đợi Yến Thư Dương nói tiếp, nhanh chóng bưng khay bỏ vào bồn rửa chén, ngay sau đó y như chạy trốn đi về phía cửa sau.

Còn chưa đi tới cửa, cậu chợt cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt, không hề e dè, di chuyển theo mỗi bước chân cậu.

Trác Khiêm vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người cao gầy đang đứng trước cửa kính sát đất sáng sủa trên tầng hai.

Là thụ chính của quyển đam mỹ này, Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan còn đẹp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cậu, nhìn cũng hơi nữ tính, hơn nữa Trác Khiêm cũng chưa từng nghĩ tới Thẩm Gia Lan lại gầy như vậy, hình như còn ốm hơn cả nguyên chủ——nguyên chủ cao 176cm, chỉ nặng 59kg.

Vốn dĩ, trong mắt Thẩm Gia Lan không hề có bất cứ cảm xúc nào, nhưng bị Trác Khiêm bắt gặp, lông mày nhanh chóng nhíu lại, đôi mắt đen láy dần bao phủ bởi sự chán ghét và những cảm xúc khác mà mắt thường có thể thấy được.

Y liếc nhìn Trác Khiêm, quay người rời khỏi tấm kính.

Không biết có phải ảo giác của Trác Khiêm hay không… Sao cậu có cảm giác Thẩm Gia Lan còn ghét cậu hơn cả Ninh Phong vậy nhỉ?

Sau khi Trác Khiêm rời đi, Yến Thư Dương ngẩn người nhìn chằm chằm phương hướng nơi cậu biến mất, đến tận khi bên tai lại vang lên tiếng xì xào của đám người hóng hớt, hắn mới phục hồi tinh thần.

Chưa đợi hắn lên tiếng, Ninh Phong đã đen mặt đá một phát vào ghế: “Cười cái gì mà cười? Ba mẹ tụi bây lại vừa kết hôn à? Trông tụi bây vui vẻ quá nhỉ?”

Mọi người đều im miệng.

Yến Thư Dương thở dài, nhẹ nhàng an ủi Ninh Phong vài lời, dỗ dành Ninh Phong vào thang máy đi lên lầu.

Mọi người nhìn cửa thang máy đóng lại, tiếp tục bàn tán rôm rả.

“Tuy tôi ứa mắt hành vi trước kia của Trác Khiêm, nhưng lần này là lỗi của Ninh Phong mà? Tôi tận mắt thấy Trác Khiêm một mình tới đây ăn cơm, Yến Thư Dương đến căng tin cũng không biết, không có vẻ gì là đang canh me bọn họ.”

“Rõ ràng là Ninh Phong bị Thẩm Gia Lan chọc điên nên mới trút giận lên người Trác Khiêm còn gì. Ai mà ngờ hôm nay là ngày Trác Khiêm thiện lành nhất ha ha ha ha ha!”

“Nếu phải nói thì, người nhục nhất là Yến Thư Dương đúng không? Rõ ràng Trác Khiêm không đợi cậu ta, kết quả tên đồng đội heo Ninh Phong kia tự dát vàng lên mặt, bày đặt ra mặt thay cậu ta. Tụi bây thấy không? Lúc Trác Khiêm nói thà canh Thẩm Gia Lan còn hơn canh Yến Thư Dương, Yến Thư Dương suýt cười không nổi nữa kia kìa.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Khi Trác Khiêm trở về phòng ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đều không có mặt ở đó.

Trên đường về, Vương Tử câm như hến, im lặng không như mọi khi.

Trác Khiêm còn tưởng tên nhóc này bị bộ dáng muốn ăn thịt người của Ninh Phong dọa sợ, đương lúc đang nghĩ có nên an ủi chút không thì chợt nghe thấy Vương Tử than thở một câu: “Tiểu Yến đẹp trai quá trời quá đất!”