La Vân trông khá xinh đẹp, lại hoạt bát, những cậu trai tuổi dậy thì ít ai có thể nhẫn tâm phớt lờ một cô gái xinh đẹp, khi đã quen biết, có vài lần tan học cô ấy cũng đi cùng nhóm bọn họ.
Cậu luôn nghĩ La Vân có ý với Thẩm Đồng Dương.
Tên gầy như que tăm sau lưng vẫn đang chửi cậu là kẻ vô đạo đức.
Trần Thiệu Vũ một mặt cảm thấy la hét ầm ĩ về chuyện này thật là mất mặt, mặt khác cũng bắt đầu cãi lại với tên gầy như que tăm.
"Bạn gái mày thích tao thì liên quan gì đến tao! Trách tao à? Trách tao đẹp trai hơn mày à? Sao không trách chính mình không xứng với bạn gái mày! Chuyện này có nửa xu liên quan gì đến tao chứ?!"
Miệng nói rất cứng cỏi, nhưng Trần Thiệu Vũ biết mình sắp không chịu nổi nữa, chân cậu đã bắt đầu mềm nhũn, chỉ một hai phút nữa cậu sẽ bị đuổi kịp rồi bị vây đánh.
Trong lúc nguy cấp, cậu rẽ vào một góc, nhìn rõ con đường phía trước, bộ não vốn đang suy nghĩ chiến lược thoát thân hoàn toàn đình trệ, đường cụt, thế này thì hay rồi, trực tiếp chuyển sang bị đánh.
Trần Thiệu Vũ cắn răng, biết vậy nên đợi mấy người Thẩm Đồng Dương cùng đi.
"Thằng nhóc, mày vừa nãy còn ngông cuồng lắm, giờ thì ngoan ngoãn rồi hả? Hôm nay anh em tụi tao không đánh mày một trận thì không thỏa mãn được."
Đuổi theo người trong con hẻm một hồi lâu mới bắt được, mấy học sinh cấp ba cũng có ác cảm với Trần Thiệu Vũ, tiến lên định giữ chặt cậu.
Nắm đấm sắp giáng xuống.
"Buông cậu ấy ra." Giọng nam sinh lạnh như băng.
Một nam sinh cũng mặc đồng phục trường của Trần Thiệu Vũ đứng ở đầu hẻm, còn những thứ khác, Trần Thiệu Vũ chạy đến choáng váng nên không nhìn rõ nữa.
"Liên quan gì đến mày, không cút thì đánh luôn cả mày."
Tên gầy như que tăm tiến lên định đẩy anh ra, nam sinh ngược lại nắm lấy cổ tay tên gầy, xoay người sang phải, vặn cánh tay phải của đối phương xuống, trong chớp mắt đã quật ngã tên gầy xuống đất.
"Mày dám động vào em trai của ông à."
Thấy tên gầy bị đánh ngã xuống đất, mấy người còn lại quên mất Trần Thiệu Vũ, xông lên tính sổ với nam sinh kia trước.
Không còn ai giữ, Trần Thiệu Vũ kiệt sức, dựa vào tường hẻm trượt xuống, ngồi trên mặt đất. Vừa nãy chạy loạn xạ không có kế hoạch gì, bây giờ trong đầu cậu còn ù ù, lợi răng nhói từng cơn.
Trong khoảnh khắc Trần Thiệu Vũ thất thần, nam sinh kia đã đánh đuổi nhóm người đó, anh nhặt cái cặp sách của Trần Thiệu Vũ bị ném xuống đất lúc trước, ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Cậu ổn không?"